Gần đây thời tiết cực kỳ lạnh giá, từ tối hôm qua đã bắt đầu có tuyết rơi, đến buổi sáng cũng chưa ngừng lại, may mắn khắp nơi trong phòng đều đốt than, Lạc Bảo Châu mới không cảm thấy lạnh, được Thu La đỡ đi trang điểm.
Nàng cười khanh khách nói: "Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, ngươi nhớ bảo phòng bếp nấu cháo sớm một chút, nướng ít hạt dẻ, củ ấu, Hầu gia thích ăn."
Thu La vâng lời.
Từ khi nàng gả vào Nghi Xuân Hầu phủ, mỗi ngày lễ đều tổ chức cực kỳ long trọng, cho dù chỉ có hai người, lúc khác có thể giản dị một chút nhưng vào những thời điểm này thì từ trước đến nay nàng đều có chút phô trương lãng phí, thường để cho đầu bếp làm ra một bàn đồ ăn, vì cảm thấy như vậy mới có thể vô cùng náo nhiệt.
Có điều La Thiên Trì thật giống như không quá để ý, gần đây hắn rất bận rộn, ngay cả ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không nói được mấy câu, hay là nàng nên sinh em bé.
Nghĩ đến cháu ngoại trai A Dương đáng yêu, nàng lập tức không nhịn được cười, nàng cũng muốn có một nhi tử như vậy.
Nàng cũng nên có, La Thiên Trì anh tuấn như vậy, nếu có nhi tử thì nhất định là giống hắn, Lạc Bảo Châu vui sướng tưởng tượng, ăn sáng xong, nàng bảo Hạc Thảo mang sổ sách tới. Bây giờ quản lý toàn bộ Hầu phủ đã trở thành thói quen của nàng, nàng cũng quản rất tốt, ngay cả Thái Hậu nương nương cũng khen ngợi nàng.
Tiếng hạt châu tí tách vang đến tận giữa trưa.
Cảm thấy mệt mỏi, nàng liền dừng lại để viết chữ, làm giày một chút.
Một ngày trôi qua quá nhanh, thấy trời sắp tối, Lạc Bảo Châu ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ dặm phấn thoa son lên gương mặt mình, lại đổi một bộ diêu ngọc khác, nhìn không có gì không thỏa đáng mới ngồi ở nhà chính chờ La Thiên Trì trở về.
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng hắn.
Thu La sợ nàng đói, mang nửa bát cháo mồng tám tháng chạp đến cho nàng lót dạ, nàng chỉ ăn mấy miếng, bây giờ tất cả đều nguội lạnh, ngay cả một chút hơi nóng cũng không có.
Lạc Bảo Châu hỏi Thu La: "Chàng thật sự không cho người truyền lời?"
Thu La sợ nàng đau lòng, do dự nói: "Có lẽ là nha môn có việc đột xuất."
Nàng rũ mắt, nghĩ đến Trung thu hồi tháng tám, buổi sáng bọn họ vào cung bái kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng, buổi tối nàng vốn muốn ngắm trăng cùng hắn, cùng ăn bánh trung thu, nhưng hắn không trở về, cũng không cho người truyền lời, nàng một mực chờ hắn đến nửa đêm, sau đó mới biết hắn gặp được người của Binh Bộ nên đi xem bản đồ mới vẽ gì đó.
Ngày đó nàng nói với hắn, có chuyện thì phải thông báo một tiếng.
Kỳ thật vì công vụ, nàng vốn không hề trách hắn.
Xem ra hôm nay lại giống thế, nàng thở dài, từ từ ăn cháo.
Thu La vội nói: "Phu nhân, lạnh mất rồi, nô tỳ cầm đi hâm nóng cho người."
Thật ra nàng đã không còn khẩu vị, nóng lạnh ăn vào cũng không khác gì.
Buổi tối La Thiên Trì ngà ngà say trở về, nhìn thấy Lạc Bảo Châu đã ngủ, hắn cởi áo ngoài rồi lập tức đè lên người nàng, ôm lấy thân thể ấm áp của nàng rồi cười nói: "Sao nàng ngủ sớm thế? Còn nói không phải heo ư, không, tên nàng vốn dĩ đã kêu là "heo heo" (1), quả thực nhạc phụ lấy đúng rồi."
(1) Chữ "Châu" trong tên Lạc Bảo Châu và chữ "heo" đều đọc là zhū.
Ngửi thấy mùi rượu, Lạc Bảo Châu lạnh nhạt nói: "Chàng biết hôm nay là ngày mấy không?"
"Ngày mồng tám tháng chạp." Bàn tay lạnh buốt của La Thiên Trì xâm nhập vào trong quần áo nàng, "Cho nên Nhật Thâm mới có thể kéo ta đi uống rượu, nói là không muốn nghe lão nương hắn lải nhải, sau đó hắn còn uống say làm ta phải đưa hắn về."
Không hề nhắc đến nàng, chẳng lẽ hắn không biết nàng chờ hắn sao?
Lời nói của nàng, hắn đều không đặt ở trong lòng.
Đôi mắt Lạc Bảo Châu đột nhiên đỏ lên, đẩy tay hắn ra: "Ta muốn ngủ, chàng lạnh như vậy đừng chạm vào ta."
La Thiên Trì uống rượu nên khí huyết trào dâng, mũi ngửi được hương thơm trên người nàng, trong lòng biết nàng trước sau như một nói là không cần nên đâu có để ý tới, tay chân cùng sử dụng, khóa chặt nàng rồi lột sạch quần áo, một đống lộn xộn. Nàng bực đến đánh hắn, nàng không hề có tâm tình, nhưng sức nhỏ không thắng nổi, cuối cùng để hắn được như ý.
Nhìn hắn ngủ ngon giấc, Lạc Bảo Châu lại không ngủ được.
Có đôi khi nàng thật không rõ tâm tư của hắn, rõ ràng là hắn muốn cưới nàng, nhưng hắn dường như cũng không thích nàng như vậy, trước kia nàng không cảm thấy, chỉ đơn giản là thích hắn, gả cho hắn thì rất hạnh phúc, nàng biết khuyết điểm của hắn, cũng biết mình như thế nào, thế nên nàng luôn nỗ lực thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!