Chương 9: Tôi cũng có thể sử dụng

Tề Liên Sơn dành vài phút để trao đổi những điểm cần lưu ý cho ngày mai, rồi mới dẫn Biên Đình và Đinh Gia Văn ra khỏi phòng làm việc.

Có thể là cố ý hoặc cũng có thể là vô tình, từ đầu đến cuối, anh ta đều không nói cho họ biết lô hàng này là gì.

Sau khi hai người rời đi, Tề Liên Sơn đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn thấy Cận Dĩ Ninh đang thay giày. Anh ta vội bước nhanh tới, quỳ xuống định giúp nhưng lại bị Cận Dĩ Ninh từ chối.

"Tôi phải tự thích nghi chứ." Cận Dĩ Ninh lại cúi người xuống, hơi mất chút công sức mới xỏ được chân vào giày, "Chẳng lẽ suốt đời đều nhờ người khác giúp sao?"

Tề Liên Sơn lập tức phản bác: "Sếp sẽ sớm khá lên thôi mà."

Cận Dĩ Ninh lắc đầu, cười nhạt: "Cậu cứ tự lừa mình đi, tôi không cần được an ủi đâu."

Về đôi chân của mình, Cận Dĩ Ninh luôn tỏ ra không mấy để ý như thể dù có không thể đứng dậy nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát đối với anh. Ngược lại, những người bên cạnh anh đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận thực tế ấy và khi đối diện với Cận Dĩ Ninh, họ càng trở nên cẩn thận hơn bao giờ hết.

Cận Dĩ Ninh không cần giúp đỡ, Tề Liên Sơn đứng bên cạnh chiếc xe lăn, chăm chú dõi theo từng động tác tay của anh.

Sau một hồi im lặng, anh lặng lẽ nói: "Ngài Cận, tôi không hiểu lắm."

Cận Dĩ Ninh đang buộc dây giày, bỗng phân tâm hỏi: "Cậu không hiểu điều gì?"

Lô hàng ngày mai xuất bến tàu không nhất thiết phải để Biên Đình và Đinh Gia Văn đi," Tề Liên Sơn nói, "Công ty còn nhiều anh em khác có thể thay thế mà."

"Có gì không ổn sao?" Cận Dĩ Ninh hỏi, không rõ là thật sự không nhận ra hàm ý của Tề Liên Sơn hay là cố tình hỏi.

"Dường như ngài đặc biệt coi trọng Biên Đình." Tề Liên Sơn nói ra điều mình thật sự quan tâm.

"Cậu ấy à." Cận Dĩ Ninh nhanh chóng buộc xong dây giày, dù không thể gọi là thuần thục nhưng cũng khá trôi chảy.

Anh ngồi thẳng người, điều khiển chiếc xe lăn quay về phía cửa sổ, vừa kịp nhìn thấy Biên Đình dẫn Đinh Gia Văn bước ra cổng đến bên chiếc xe mà hôm nay anh sẽ dùng, tiến hành kiểm tra định kỳ trước khi xuất phát.

"Tưởng Thiên Tứ không phải loại người tốt đến thế." Cận Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào hai bóng người bên dưới, ánh mắt vô tình mất đi vẻ ấm áp: "Trong sáu người mà hắn gửi đến cho tôi, tôi không tin là không có người của hắn được cài cắm ở đây."

Lần trước Cận Dĩ Ninh bị tấn công ở bãi đậu xe, hành động của Biên Đình và Đinh Gia Văn có thể gọi là hết mình, trung thành bảo vệ ông chủ. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, liệu có phải chính động cơ mạnh mẽ nào đó đã thúc đẩy họ luôn ở bên cạnh Cận Dĩ Ninh hay không?

Tưởng Thiên Tứ không phải kẻ ngốc, hắn không thể giao những nhiệm vụ quan trọng cho mấy kẻ vô dụng được nên trong số sáu người đó, nghi ngờ lớn nhất đều hướng về Biên Đình và Đinh Gia Văn.

Tề Liên Sơn tất nhiên nghĩ ngay đến điều đó, anh ta nhanh chóng nói: "Vậy thì tốt nhất là cho Biên Đình và Đinh Gia Văn quay về, không cần phải phiền phức đến vậy."

"Như vậy chẳng phải sẽ bị lãng phí sao." Ánh mắt Cận Dĩ Ninh vẫn dõi theo hai người bên cạnh chiếc xe, ánh nắng chiếu lên nửa mặt anh, làm rõ từng chi tiết trên khuôn mặt nhưng không thể soi rọi được bản chất thật sự của anh.

"Đã do Tưởng Thiên Tứ gửi người đến cho tôi thì tôi sẽ không phụ tấm lòng của hắn." Cận Dĩ Ninh dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói vài lời, "Hắn có thể tận dụng, tôi cũng có thể sử dụng."

Tề Liên Sơn ngay lập tức hiểu rõ ý định của Cận Dĩ Ninh.

Là hai ứng viên sáng giá nhất cho vị trí thừa kế tập đoàn, cuộc tranh quyền giữa Cận Dĩ Ninh và Tưởng Thiên Tứ đã kéo dài dai dẳng suốt nhiều năm và hiện nay đã bước vào giai đoạn quyết liệt nhất. Để giành chiến thắng cuối cùng, hai bên không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Bởi dù ai là người cười đến cuối cùng, kẻ thất bại sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Cuộc đấu tranh quyền lực vốn tàn nhẫn, từ xưa đến nay vẫn luôn như thế.

Nếu Biên Đình và Đinh Gia Văn thật sự là những "gián điệp" do Tưởng Thiên Tứ cài cắm bên cạnh Cận Dĩ Ninh, thay vì loại bỏ họ thì tốt hơn nên để họ ở lại bên cạnh, tận dụng đến giây phút cuối cùng.

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy không được hợp lý lắm." Ánh mắt Tề Liên Sơn hơi lảng tránh, "Rốt cuộc Biên Đình cũng chỉ là người mới, ngài lại dựa dẫm nhiều vào cậu ấy như vậy, e rằng mọi người trong công ty sẽ không vừa lòng."

Cận Dĩ Ninh sớm đã nhìn thấu mọi chuyện, quay đầu liếc anh ta một cái rồi hỏi: "Là cậu không phục, hay là họ không phục?"

Suy nghĩ của Tề Liên Sơn bị lay chuyển, anh ta lập tức bối rối. Khi gặp ánh mắt của Cận Dĩ Ninh chỉ bất giác cúi đầu, không đáp lại.

"Cậu có nghĩ tôi đối xử quá tốt với cậu ấy không?" Cận Dĩ Ninh hơi tò mò hỏi Tề Liên Sơn.

Tề Liên Sơn có chút bối rối nói: "Dù sao cũng là đối xử khác với mọi người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!