Chương 8: Tôi rất mong đợi

Nửa đêm ở bến cảng, đêm nay trời quang mây nhưng có thể chuyển sang mưa nhỏ, khả năng mưa là 2%, gió thổi mạnh từ cấp 5 đến cấp 7. 

"Gió lúc rạng sáng lạnh thấu xương, tàn nhẫn phả vào mặt như những cú tát không thương tiếc. 

"Biên Đình tựa vào cửa xe, nghiêng người tìm một hướng khuất gió, cậu kéo khóa áo khoác lên, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc container đang treo lơ lửng trên cầu bốc dỡ. 

Biên Đình hiện đang ở khu bốc dỡ container của cảng vận tải Tứ Hải. Khoảng 10 giờ tối, cậu theo Cận Dĩ Ninh rời khỏi nhà đến cảng, sau đó bị để lại trong xe chờ đợi cho đến bây giờ. 

Nhiệm vụ của cậu tối nay rất đơn giản đó là canh chừng ở đây, không để người không phận sự vào khu bốc dỡ. 

Ngoài Biên Đình ra còn có một người khác cũng được phân công nhiệm vụ trông coi với cậu, anh ta là nhân viên phân loại hàng của công ty logistics trực thuộc tập đoàn. Biên Đình nghe người khác gọi hắn ta là Bát Kim. 

Thấy Biên Đình cứ ngước mắt nhìn lên trời, Bát Kim tạm gác cuộc trò chuyện đang sôi nổi với người phụ nữ trong điện thoại, tò mò ghé lại gần cậu, hỏi: "Cậu đang nhìn gì thế?" 

Biên Đình ngẩng đầu nhìn cao hơn, ánh mắt hướng về tấm biển quảng cáo màu hồng đào ở phía xa, rồi hỏi Bát Kim: "Anh Kim, hộp đêm Noah's Ark có vui không?" 

Bát Kim lập tức hiểu ra, dùng khuỷu tay huých nhẹ Biên Đình, cười cợt đầy ẩn ý: "Thằng nhóc này, nhớ gái rồi chứ gì?" 

Biên Đình mỉm cười, lộ ra vẻ ngượng ngùng của tuổi trẻ. 

"Đi theo sếp Cận thì ráng làm cho tốt." Bát Kim không thể nói rõ ấn tượng của mình về cậu em mới này là tốt hay xấu nhưng sự ưu ái của Cận Dĩ Ninh dành cho cậu thì ai cũng thấy rõ. Trước đây, không chỉ dẫn cậu đi dự tiệc mừng thọ của chủ tịch, mà nghe nói đôi giày cậu đang đi cũng là do sếp Cận trực tiếp mua cho. 

Vậy nên, chơi thân với thằng nhóc này chẳng bao giờ là thừa. 

Bát Kim vỗ vai Biên Đình một cái, hào phóng nói: "Đợi anh có tiền anh sẽ dẫn chú em đi trải nghiệm cho biết." 

Lời hứa đó không thể thành hiện thực là điều ai cũng hiểu rõ nhưng Biên Đình vẫn mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn anh." 

Nếu Bát Kim tinh ý hơn một chút, hắn ta sẽ nhận ra thứ thu hút ánh mắt Biên Đình không phải là hộp đêm Noah's Ark đầy hấp dẫn, mà là từng chiếc container nối tiếp nhau trên cần cẩu. 

Những chiếc container treo cao lơ lửng giữa không trung này nhìn sơ qua thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy thân container đang lắc lư theo chiều gió. 

Điều đó ít nhất chứng tỏ một điều: Lô hàng đang được chất lên tàu lúc này hoàn toàn rỗng ruột. 

Qua cuộc trò chuyện với Bát Kim vừa rồi, Biên Đình đã biết đây là một lô hàng được vận chuyển từ Mỹ đến Nhật và đang quá cảnh tại cảng Tứ Hải. 

Những container đầy hàng hóa được gửi đi từ nơi xuất phát, nhưng khi đến nơi trung chuyển lại biến thành một đống container rỗng để tiếp tục được gửi đến điểm đến cuối cùng. 

Ý nghĩa của điều này đã quá rõ ràng. 

Chuyển tải để buôn lậu

- một thủ đoạn phổ biến trong các vụ buôn lậu. Điểm đến của lô hàng này không hề đến Nhật Bản, từ đầu đến cuối đều chỉ ở cảng vận tải Tứ Hải. 

Còn về lô hàng buôn lậu này là gì Biên Đình không hề biết rõ. Dù sao thì Tập đoàn Tứ Hải gần như kiểm soát toàn bộ hoạt động buôn lậu ở cảng thành phố, từ thuốc lá, thịt đông lạnh nhỏ lẻ đến hàng cổ vật, vũ khí lớn, không có thứ gì họ không dám đụng tới. 

Dù Biên Đình có vẻ ngoài nổi bật thế nào thì cậu vẫn là đàn ông nên Bát Kim cũng chẳng để ý đến cậu lâu. Hắn ta ngay lập tức quay lại với những tiếng gọi "anh ơi" đắm say đến từ chiếc điện thoại. 

Thời gian lại trôi qua thêm nửa tiếng nữa, toàn bộ lô container rỗng đã được chất lên tàu. Hình bóng Cận Dĩ Ninh xuất hiện sau cánh cửa kính của tòa văn phòng, phía sau anh là một nhóm những người đàn ông cao lớn, lực lưỡng. 

Người đứng đầu trong số đó là Tề Liên Sơn, Biên Đình ngoan ngoãn mở cửa sau xe, giúp Tề Liên Sơn đỡ Cận Dĩ Ninh lên xe. 

Cất xong xe lăn, Biên Đình mở cửa lên ngồi ghế phụ, trở về giống như lúc đến, Tề Liên Sơn lái xe đi đầu, đi theo phía sau là ba chiếc MPV màu đen. 

Có lẽ do bị thương nặng nên sức lực chưa hồi phục, ngay khi lên xe Cận Dĩ Ninh đã tựa vào hàng ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Biên Đình nhiều lần muốn bắt chuyện, dò hỏi xem lô hàng trong các container chứa gì, nhưng dù dùng cách nào thì cũng cảm thấy có phần gượng gạo. 

Nhìn thấy sắp về đến nhà, Biên Đình liếc mắt nhìn Cận Dĩ Ninh đã ngủ say ở hàng ghế sau, rồi nhỏ giọng hỏi Tề Liên Sơn ở bên cạnh: "Anh Sơn, hôm nay chất hàng gì thế? Nửa đêm mà sếp Cận phải tự mình ra tận đây, sao không để chúng ta đi là được rồi?" 

Lời nói của Biên Đình rất thật lòng, ánh mắt đầy lo lắng như thể cậu thật sự quan tâm đến sức khỏe của Cận Dĩ Ninh. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!