Chương 7: Báu vật

Dù Tưởng Thịnh có khỏe mạnh đến đâu thì tuổi tác vẫn là điều không thể chối cãi. Vừa qua mười giờ, ông đã cùng phu nhân rời khỏi buổi tiệc sớm.

Ngay khi hai vị trưởng bối của nhà họ Tưởng vừa rời đi thì Cận Dĩ Ninh đã vẫy tay gọi Biên Đình lại gần mình.

Tưởng Sở Quân vẫn còn ở đó, cô vừa nhai hạt dưa vừa quan sát Biên Đình từ đầu đến chân: "Đây là vệ sĩ mới của em à?"

"Vâng." Cận Dĩ Ninh gật đầu, nói bâng quơ: "Cậu ấy mới tới thôi, còn ngơ ngác lắm."

"Thôi đi, hồi em bằng tuổi cậu ta cũng có ra dáng người lớn gì đâu." Tưởng Sở Quân trêu chọc Cận Dĩ Ninh một câu, rồi với tay lấy một nắm kẹo chocolate nhập khẩu trên bàn, nhét vào tay Biên Đình: "Sao cậu cứ đứng mãi ở đó mà không ra chơi với mọi người đi?"

Biên Đình cúi đầu nhìn đống kẹo nhiều đến mức gần như không cầm nổi trong tay, thầm nghĩ cách hành xử của hai chị em này giống nhau đến kỳ lạ.

Trong lòng thì thầm than thở nhưng ngoài mặt Biên Đình vẫn nghiêm túc đáp: "Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, tôi phải đảm bảo an toàn cho sếp Cận."

Tưởng Sở Quân bị vẻ nghiêm túc không khớp với không khí xung quanh của cậu chọc đến bật cười ha hả, ngay cả trên gương mặt của Cận Dĩ Ninh cũng thấp thoáng hiện lên nét cười.

Ánh mắt anh vô tình liếc xuống, vừa hay trông thấy một góc nhỏ màu đỏ lộ ra từ túi áo vest của Biên Đình liền hỏi: "Trong túi cậu có gì đấy? Lấy ra cho tôi xem nào."

Cận Dĩ Ninh biết rõ đó là gì, chỉ là anh cố ý trêu chọc cậu thôi.

"Là lì xì mà phu nhân Tưởng đưa cho tôi."

Biên Đình thành thật trả lời, cất đống kẹo vào túi khác rồi lấy ra bao lì xì. Lúc trước, cậu đại diện cho Cận Dĩ Ninh đi tặng quà sinh nhật cho chủ tiệc, phu nhân Tưởng đã cho cậu một phong bao lì xì.

Nhìn độ dày của bao lì xì, tiền bên trong chắc chắn không dưới năm mươi tờ. Biên Đình đưa phong bao cho Cận Dĩ Ninh, còn Tưởng Sở Quân nhìn thấy cứ cười rúc rích, trêu cậu cứ như đang nộp lại tiền lì xì vậy.

Biên Đình ngẩn người một lúc, cậu thấy hơi bối rối, một tay thì không biết nên đưa ra hay rút lại.

Dù cậu đã lớn đến vậy nhưng chưa từng nhận được tiền lì xì, mà cậu đã từng thấy Đinh Gia Văn phải nộp lại rồi.

Tưởng Sở Quân cười càng vui hơn nữa, nói: "Dĩ Ninh, ông trời thật sự đã tìm cho em một báu vật rồi đấy." (*)

"Cho cậu thì cứ cầm lấy đi." Cận Dĩ Ninh cũng bị cậu chọc cười, phẩy tay nói, "Chỉ có trẻ con mới được nhận bao lì xì thôi."

Biên Đình không phục liền phản bác: "Tôi mười..." Nói đến miệng, Biên Đình bỗng đổi giọng: "Hai mươi rồi."

Cận Dĩ Ninh giả vờ không nghe thấy sự ngập ngừng đầy ẩn ý trong lời của Biên Đình, "Ồ? Thật sao?"

Biên Đình quả quyết nói: "Tất nhiên rồi, nếu anh không tin thì có thể xem chứng minh thư của tôi."

Cận Dĩ Ninh tất nhiên không bắt cậu lôi chứng minh thư ra ngay lúc đó, dù gì thì lai lịch của cậu đã được Tề Liên Sơn điều tra rõ ràng rồi.

Anh gật đầu, nói: "Được, lát nữa tôi xem sau." Nói xong, anh quay sang nói với Tưởng Sở Quân: "Cũng gần đến giờ rồi, em đi trước nhé."

Tưởng Sở Quân đặt hạt dưa đang ăn dở xuống, ngạc nhiên hỏi: "Đi sớm thế à?"

"Em còn chút việc," Cận Dĩ Ninh nói, rồi quay sang nói: "Biên Đình, chúng ta đi thôi."

Cận Dĩ Ninh không giải thích với chị mình rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đang chờ anh vào buổi tối muộn thế này, chỉ dặn Biên Đình đẩy xe lăn và cùng nhau rời khỏi biệt thự nhà họ Tưởng. Trên đường đi, không ngừng có người chào hỏi Cận Dĩ Ninh. Có người tò mò hỏi sao anh không nán lại chơi thêm một chút, mà vội vã rời đi như vậy. Cũng có người nhiệt tình mời anh tham gia buổi tiệc tiếp theo nhưng tất cả đều được Cận Dĩ Ninh từ chối một cách khéo léo.

Biên Đình đẩy Cận Dĩ Ninh, chẳng bao lâu đã đến bãi đỗ xe. Cận Dĩ Ninh không gọi tài xế tới mà quay sang hỏi Biên Đình: "Cậu có bằng lái chứ?"

Biên Đình gật đầu, mặc dù cậu không biết tại sao Cận Dĩ Ninh lại đột nhiên hỏi như vậy.

Cận Dĩ Ninh lấy chìa khóa xe ra, ném vào lòng Biên Đình: "Cậu lái xe đi."

Biên Đình nhận lấy chìa khóa, trước tiên giúp Cận Dĩ Ninh và chiếc xe lăn lên xe, đến khi cậu ngồi vào ghế lái và thắt dây an toàn thì đã là mười phút sau.

Biên Đình khởi động xe và hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!