Chương 6: Tiệc sinh nhật

Bức tượng vàng đó không phải là ông già hói đầu bưng đào như Biên Đình tưởng, mà là một bức tượng Thọ Tinh chúc thọ.

Vào ngày sinh nhật của Tưởng Thịnh, Cận Dĩ Ninh quả thật đã đưa Biên Đình đi cùng, hoàn toàn không lo lắng rằng người vệ sĩ non nớt này sẽ làm mình mất mặt.

Bữa tiệc sinh nhật buổi tối có thể xem như là sự kiện thường niên của Tập đoàn Tứ Hải, tất cả những người có tên tuổi trong tập đoàn đều đến dự. Bữa tiệc được tổ chức tại khu nhà chính của gia đình Tưởng Thịnh, một bàn tiệc lớn phủ khăn đỏ được đặt ở sảnh chính, còn mấy chục bàn tròn còn lại thì lần lượt bày ra ở sân trước, tạo nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Tất nhiên, nếu bỏ qua cái sân khấu nhỏ đặt giữa đại sảnh, được trang trí bằng đèn nhiều màu và thiết kế chẳng ra sao thì không nói.

Lúc này, người đàn ông lớn tuổi mập mạp đang lắc hông, uốn éo và cất cao giọng hát trên sân khấu chính là Chủ tịch Tập đoàn Tứ Hải

- Tưởng Thịnh. Theo chỉ thị của Cận Dĩ Ninh, Biên Đình ôm bức tượng vàng chúc thọ bước vào chính sảnh, dưới ánh nhìn của hàng trăm người, cung kính dâng lễ mừng thọ lên trước mặt Tưởng Thịnh.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu hoàn toàn chiếm trọn ánh hào quang.

Thế nhưng Biên Đình chẳng có tâm trí nào để tận hưởng ánh nhìn của bao người. Thậm chí lúc vừa bước từ ngoài vào, suýt nữa cậu đã vấp ngã. Bởi vì cậu đang mặc bộ đồng phục vest do Tề Liên Sơn phát đồng loạt, kích cỡ thì không vừa, đặc biệt là đôi giày da dưới chân rộng hơn cả một size, không chỉ lỏng lẻo mà còn cọ đến mức làm trầy một mảng da lớn ở gót chân.

May mà những người có mặt chỉ mỉm cười nhìn cậu, tuy ánh mắt mỗi người mang một ý tứ riêng nhưng không ai nhận ra sự lúng túng của cậu.

Trong một dịp quan trọng như thế này, việc Cận Dĩ Ninh để Biên Đình xuất hiện trước mặt mọi người đồng nghĩa với việc anh đang tuyên bố với tất cả rằng Biên Đình, cũng giống như Tề Liên Sơn và những người khác  đã chính thức nằm dưới trướng của anh, trở thành "người của Cận Dĩ Ninh".

Còn về việc người này quan trọng ra sao trong mắt sếp Cận thì trong tương lai vẫn cần phải quan sát thêm.

"Kính chúc Chủ tịch Tưởng tuổi thọ như tùng, thanh cao như hạc."

Biên Đình phớt lờ cơn đau rát dưới chân, ôm bức tượng vàng chúc thọ, ánh mắt hơi cụp xuống, không để lộ chút sắc bén nào. Trình độ văn hóa của cậu có hạn, mấy lời chúc thọ văn vẻ như vậy đương nhiên là do Cận Dĩ Ninh dạy.

Biên Đình không có bộ đồ nào ra hồn, may mà ngoại hình của cậu không tệ, ngũ quan rõ nét, dáng dấp thon gọn. Khi khoác lên người bộ vest chỉnh tề, trông cậu chẳng giống vệ sĩ chút nào, mà giống như cậu thiếu gia được nuông chiều trong nhà quyền quý.

Tưởng Thịnh cúi đầu nhìn gương mặt mới lạ dưới sân khấu, nhạc đệm vẫn tiếp tục vang lên nhưng giọng hát của ông thì đã dừng lại.

Người này là người của Cận Dĩ Ninh nên Tưởng Thịnh dĩ nhiên nể mặt. Ông đích thân nhận lấy bức tượng vàng từ tay Biên Đình, giao cho trợ lý giữ cẩn thận, rồi quan sát kỹ Biên Đình hai lượt, sau đó hỏi Cận Dĩ Ninh đang ngồi bên bàn tròn: "Đây là người mà Thiên Tứ tìm giúp con sao? Đúng là phong độ tuấn tú, nghe nói lần này còn lập công nữa à?"

Cận Dĩ Ninh mỉm cười rồi nói: "Nếu không có cậu ấy, con e là tối nay con không thể ngồi ở đây được đâu."

Tưởng Thiên Tứ ngồi phía bên kia bàn tròn, nghe thấy bố vợ nhắc đến chuyện này, liền vội cầm ly rượu đứng dậy, tiến về phía Cận Dĩ Ninh.

Để quan tâm đến Cận Dĩ Ninh, hắn cúi người xuống, vẻ mặt đầy hối lỗi nói với anh: "Là tại tôi, chuyện này do tôi xử lý không tốt. Cho tôi thêm chút thời gian, lần này tôi nhất định sẽ chọn vài người giỏi gửi qua cho cậu, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như lần trước nữa." Tưởng Thiên Tứ hạ thấp ly rượu, nhẹ nhàng chạm vào vành ly của Cận Dĩ Ninh một chút, nói: "Ly rượu này tôi uống trước, Dĩ Ninh cứ tự nhiên đi nhé."

Nói xong, hắn không đợi Cận Dĩ Ninh đáp lại, ngửa đầu một hơi cạn sạch ly rượu trắng 52 độ trong tay. Hắn nhận được tràng pháo tay vang dội khắp phòng, tiếng khen ngợi vang lên liên tục, kéo dài không ngừng.

Cận Dĩ Ninh không có biểu hiện thái độ gì đặc biệt, anh ung dung ngồi trên xe lăn, quan sát màn trình diễn của Tưởng Thiên Tứ.

Uống cạn một ly rượu mạnh, mặt Tưởng Thiên Tứ bỗng đỏ lên ngay lập tức. Hắn đặt ly xuống, với vẻ mặt đầy quan tâm hỏi Cận Dĩ Ninh: "Lần này thế nào rồi, cậu không sao chứ?"

Cận Dĩ Ninh lúc này mới nghiêng ly về phía Tưởng Thiên Tứ, không uống một ngụm nào, nói: "Nhờ anh rể nên tôi mới có thể thoát nạn."

Thái độ của anh không đến mức lạnh nhạt nhưng cũng không quá nhiệt tình. Tối nay Tưởng Thiên Tứ chủ động hạ thấp bản thân như vậy lại càng làm nổi bật sự kiêu ngạo của Cận Dĩ Ninh.

Tưởng Thiên Tứ không để ý, hắn thoải mái vỗ vai Cận Dĩ Ninh nói: "Thế thì tốt, thế thì tốt, không thì chị gái cậu sẽ mắng tôi chết mất."

Được rồi Thiên Tứ, Dĩ Ninh cũng không phải người nhỏ nhen." Tưởng Thịnh lúc này lên tiếng, "Ly rượu vừa rồi con uống quá nhanh rồi, mau ngồi xuống đi.

Dù Tưởng Thiên Tứ có tửu lượng tốt đến đâu, một ly rượu trắng cũng không phải chuyện đùa. Mặc dù giờ hắn đã hơi choáng váng nhưng hắn không vội quay lại chỗ ngồi mà nhìn về phía Biên Đình, người vẫn đứng bên cạnh từ đầu đến giờ.

"Biên Đình phải không?" Tưởng Thiên Tứ nói lắp bắp, "Sau này cậu phải theo sát Dĩ Ninh, nhất định phải cố gắng bảo vệ an toàn cho cậu ta, nghe rõ chưa?

Tuy người con rể chủ động nói chuyện với cậu và còn coi trọng cậu như vậy mà Biên Đình không hề tỏ ra vui sướng hay ngỡ ngàng, chỉ lịch sự gật đầu, thái độ thậm chí có phần lạnh lùng.

Có vẻ như cậu và ông chủ đều có chung một kẻ địch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!