Tòa nhà bỏ hoang này nằm ở khu mới của Thành phố Cảng. Ban đầu nó được quy hoạch hoành tráng, nói là sẽ xây dựng thành "Manhattan phương Đông" nhưng vì phát triển không thuận lợi, khó thu hút đầu tư, cơ sở hạ tầng lại không theo kịp, chỉ vài năm sau đã trở thành một thành phố hoang.
Khi màn đêm buông xuống, khu nghĩa địa bê tông cốt thép này như bị thời gian đông cứng lại nhưng vì sự xuất hiện của một nhóm người không mời mà đến, đã bị xé toạc ra một khe hở.
"Aisss— nhẹ chút. Cậu định để tôi đau chết à? Cái tên vụng về này!"
Tưởng Thiên Tứ hất tay Cẩu Sa ra, giật lấy túi đá lạnh trong tay gã ta, cẩn thận đắp lên mặt mình.
Má của hắn sưng vù lên, đỏ pha đen, đen lại lẫn tím, chỉ cần chạm nhẹ cũng rát buốt như lửa đốt.
"Đệt!"
Nghĩ đến việc mình là người thừa kế thứ hai của Tập đoàn Tứ Hải, thế mà vẫn có kẻ to gan dám ra tay đánh hắn, Tưởng Thiên Tứ nổi trận lôi đình, đá một phát vào Cẩu Sa vô tội, mắng: "Một lũ vô dụng!"
"Tôi đi giết nó ngay!" Cẩu Sa cũng nén một bụng tức. Đi theo Tưởng Thiên Tứ xưa nay quen thói ngang ngược, chỉ có gã ta đánh người khác, chưa từng bị đánh thê thảm như hôm nay, toàn thân thì tím bầm, trông vô cùng chật vật.
"Cút về đây cho tao!" Tưởng Thiên Tứ giận dữ quát, "Đồ phá hỏng việc!"
Tiếng cãi cọ của hai người làm người đang bị trói trên ghế tỉnh dậy. Biên Đình cựa mình, mở mắt ra.
Đầu Tưởng Thiên Tứ sưng như quả bóng, thấy Biên Đình đã tỉnh, hắn vừa đắp đá vừa hỏi: "Sao rồi, nghĩ kỹ nên nói gì chưa?" Biên Đình gật đầu.
Trong lòng Tưởng Thiên Tứ lạnh lùng cười thầm, thằng nhãi này giờ chẳng còn chút hung hăng như lúc đánh mình nữa. Dù có cứng rắn đến đâu thì cũng chỉ là một mình cậu, làm sao chống lại được nhiều người như vậy.
Sau khi chịu thiệt, cuối cùng cũng phải nhận ra hiện thực, ngoan ngoãn cúi đầu thôi.
"Tốt." Tưởng Thiên Tứ hài lòng cười nhưng nụ cười lại kéo động vết thương khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, "Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa."
Đèn cao áp bật sáng, một chiếc máy quay được đặt ngay trước mặt Biên Đình.
Tòa nhà bỏ hoang này từng bị dân lang thang chiếm làm chỗ ở một thời gian. Để tránh chuyện tương tự tái diễn, chủ đầu tư sắp phá sản kia đã cho gắn cửa thép rẻ tiền vào mọi lối ra vào. Bất kể bên trong xảy ra chuyện gì, bên ngoài cũng không thể hay biết.
Cẩu Sa điều chỉnh máy quay xong thì nhấn nút ghi hình. Biên Đình ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính, mấp máy môi rồi bất ngờ đá mạnh khiến máy quay đổ nhào.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Nhận ra lại bị tên nhóc này chơi xỏ, cơn giận của Tưởng Thiên Tứ bùng nổ, hắn ném túi đá xuống đất, hét: "Đánh tiếp cho tao! Đánh đến khi nào nó chịu khai thì thôi!"
Lệnh vừa dứt, Cẩu Sa như chó được thả xích, dẫn theo thuộc hạ xông lên đánh hội đồng. Tưởng Thiên Tứ vẫn chưa hả giận, đi đi lại lại vài vòng rồi ngồi phịch xuống ghế, rút xì gà ra châm lửa.
Hôm nay hắn dẫn Biên Đình đến nơi này là vì vụ con tàu đắm ở vùng biển Thái Lan.
Sau khi được thả ra, Tưởng Thiên Tứ lập tức cho người sang Thái điều tra, quả thật đã lần ra manh mối. Cảnh sát lần này cũng không hoàn toàn oan uổng, đúng là có người của Tứ Hải tham gia buôn người ở đó. Tên này không chỉ lén mang tàu công ty ra ngoài mà còn liều lĩnh lập đường dây vượt biên riêng, thậm chí liên hệ với cả bên mua ở phía Bắc để buôn bán người.
Người của Tưởng Thiên Tứ lần theo dấu vết bắt được mấy người, theo lời chúng thì người chỉ đạo từ trong nước là một thanh niên họ Biên. Cậu ta gan lớn, mối quan hệ rộng, nghe đâu còn là thuộc hạ của Cận Dĩ Ninh.
Có cái ô lớn như Cận Dĩ Ninh, nhiều người sẵn sàng làm việc cho cậu, nên cậu phất lên rất nhanh, chỉ trong hai năm đã nổi như cồn trong giới.
Tổng hợp mọi thông tin, Tưởng Thiên Tứ nhanh chóng khoanh vùng đối tượng là Biên Đình.
Điều Tưởng Thịnh không thể tha thứ nhất, chính là cấp dưới lợi dụng tài nguyên công ty để làm chuyện riêng, nhất là việc lần này suýt nữa gây ra đại họa. Nếu để Giang Thịnh biết, Biên Đình chắc chắn mất mạng.
Nhưng mục đích của Tưởng Thiên Tứ không chỉ là xử lý Biên Đình.
"Được rồi, dừng tay." Tưởng Thiên Tứ nói với Cẩu Sa. Tên nhóc Biên Đình này vẫn còn giá trị lợi dụng, đánh chết thì tiếc quá.
"Đến nước này rồi, cậu vẫn không chịu nhận là mình làm sao?" Tưởng Thiên Tứ bước tới trước mặt Biên Đình, ngồi xổm xuống, hạ giọng giả vờ thân thiết: "Tiểu Biên, tôi khuyên cậu nên sớm khai ra những gì mình biết, đỡ phải chịu khổ thêm."
"Ngài Tưởng, nếu ngài đã một mực khẳng định là tôi." Máu và mồ hôi hòa lẫn nhỏ giọt xuống mặt Biên Đình, làm nhòe đi nửa gương mặt, cậu khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Tứ, "Thì ngài có bất kỳ chứng cứ nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!