Ngôi nhà của Cận Dĩ Ninh nằm lưng chừng núi Nguyên Minh, chỉ cần tùy tiện mở một cánh cửa sổ ở hướng nam là có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh Thành phố Cảng và bến cảng vận tải nổi tiếng.
Căn biệt thự này là quà sinh nhật mà Tưởng Thịnh tặng cho Cận Dĩ Ninh vào ba năm trước. Cận Dĩ Ninh đã theo bên cạnh Tưởng Thịnh từ năm mười lăm tuổi, đến nay đã tròn mười một năm. Có thể thấy Tưởng Thịnh rất coi trọng đứa con nuôi này, ông thật sự không hề bạc đãi Cận Dĩ Ninh.
Không biết có phải do yếu tố tâm lý hay không nhưng Biên Đình cảm thấy không khí trên sườn núi này trong lành hơn nhiều so với dưới chân núi. Ngay cả cơn gió cũng mang theo hương thơm của cỏ cây, không còn chút mùi khói xe khó chịu nào nữa.
Vậy mới thấy, ngay cả thứ tưởng chừng là miễn phí như không khí, thì trong âm thầm cũng đã bị gán cho một cái giá.
Dù gì Biên Đình cũng còn trẻ, nhìn thì toàn thân đầy thương tích trông đáng sợ nhưng hồi phục lại rất nhanh. Chỉ chưa đầy hai tuần, cậu đã có thể xuống giường đi lại được rồi.
Tình hình của Đinh Gia Văn nghiêm trọng hơn một chút. Cậu ta bị gãy xương cẳng chân, đến giờ vẫn còn phải nằm trong bệnh viện.
Hiện giờ bên cạnh Cận Dĩ Ninh chỉ còn mỗi Biên Đình là vệ sĩ nhưng anh không vội bắt cậu quay lại làm việc, mà ngược lại còn cho cậu một kỳ nghỉ dài cho đến khi vết thương của cậu hoàn toàn hồi phục.
Cậu chẳng thể bỏ phí kỳ nghỉ có lương mà cậu đã đánh đổi bằng cả mạng sống để có được này. Cho nên Biên Đình chẳng chút áy náy mà an tâm ở lại trong căn biệt thự lớn.
Sau giấc ngủ trưa, Biên Đình ra ngoài đi dạo như thường lệ. Cậu thong thả vòng quanh tòa nhà chính và khu vườn rộng lớn nhưng suốt quãng đường không gặp lấy một bóng người
Tập đoàn Tứ Hải vốn có tiềm lực mạnh, vốn đầu tư trải rộng khắp các ngành nghề nhưng Cận Dĩ Ninh
- một trong những nhân vật quyền lực của tập đoàn lại có cuộc sống không xa hoa lộng lẫy như người ngoài vẫn tưởng.
Người bên cạnh anh không nhiều, cũng chẳng có đội ngũ quản gia giả tạo nào, phần lớn công việc trong nhà đều được giao cho công ty dịch vụ chuyên nghiệp. Quanh năm, trong tòa nhà chính chỉ có một dì giúp việc đã gắn bó bên anh nhiều năm đảm trách việc nhà.
Vì chấn thương ở chân, năm nay nhà còn thêm một cô y tá. Ngoài ra chỉ có Biên Đình và Đinh Gia Văn
- người vẫn còn nằm viện. Tề Liên Sơn, hàng ngày đều đến thăm với vai trò trợ lý nhưng không ở lại qua đêm trong biệt thự.
Ngoài những người trong nhà Cận Dĩ Ninh, trong thời gian dưỡng thương, Biên Đình cũng đã dạo hết mọi ngóc ngách trong căn nhà này. Dù học vấn không cao nhưng cậu có trí nhớ tuyệt vời, chỉ vài lần đi quanh, toàn bộ bố cục và cấu trúc ngôi nhà đều được khắc sâu rõ ràng trong đầu.
Sau khi đi vòng quanh bên ngoài, Biên Đình bước qua cánh cửa nhỏ phía nam của khu vườn dẫn thẳng vào tòa nhà chính, rồi men theo cầu thang leo lên tầng ba.
Tầng ba là phòng ngủ và phòng làm việc của Cận Dĩ Ninh. Anh không thích bị làm phiền nên cả tầng này chỉ có một mình anh ở.
Trên sàn lát gỗ nguyên khối được phủ bởi tấm thảm dày, Biên Đình bước trên thảm, nhanh chóng đến trước cánh cửa gỗ cuối hành lang. Suốt chặng đường, cậu không phát ra bất kỳ tiếng động nào, bước chân nhẹ nhàng như mèo.
Bên trong cánh cửa là phòng làm việc của Cận Dĩ Ninh, nơi anh thường dành phần lớn thời gian khi ở nhà nhưng Biên Đình biết lúc này anh không có ở đó. Bởi tối qua cậu đã khéo léo hỏi thăm Tề Liên Sơn về lịch trình của Cận Dĩ Ninh và sáng nay cậu còn nhìn thấy Tề Liên Sơn lái xe chở anh đi, mà chiếc xe đó đến giờ vẫn chưa quay về.
Nghĩ đến đây, Biên Đình đưa tay ra, dò dẫm nắm lấy chiếc tay cầm làm bằng đồng thau trên cánh cửa, dừng lại chốc lát rồi nhẹ nhàng xoay mở.
Tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay mở, cánh cửa không khóa.
Động tác trên tay Biên Đình dừng lại một lúc, rồi cậu dùng chút sức, đẩy mở cánh cửa lớn dẫn vào phòng làm việc của Cận Dĩ Ninh ra.
Cánh cửa phòng kêu "kẽo kẹt" khi mở ra, kéo theo một luồng không khí nhẹ thoảng. Trong phòng làm việc có lẽ đang dùng loại tinh dầu nào đó, thoang thoảng mùi gỗ vị đắng, khiến người ta không khỏi nhăn mặt.
Biên Đình cẩn thận mở tay nắm cửa rồi bước vào phòng làm việc.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến thời điểm này, nào ngờ khi vừa ngẩng đầu lên, Biên Đình đã nhìn thấy Cận Dĩ Ninh đang ngồi sau bàn làm việc.
Lúc này muốn rút lui cũng đã muộn, bởi Cận Dĩ Ninh đã nghe thấy tiếng động ở cửa, anh dừng bút trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía ấy, vừa khéo chạm mắt với Biên Đình.
Không khí đóng băng ngay lập tức.
May mà Biên Đình phản ứng nhanh, trước khi Cận Dĩ Ninh kịp hỏi gì, trên mặt cậu đã hiện rõ vẻ hoảng hốt.
Không nhiều không ít, chỉ vừa đủ.
"Xin lỗi ngài Cận", Biên Đình vội vàng nói lời xin lỗi, đồng thời nhanh chóng lùi chân ra ngoài cửa, "Tôi đang tìm dì Huệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!