Chương 47: Lập trường

Biên Đình c** tr*n đứng trước gương, kiểm tra vết thương trên lưng.

Hồi nhỏ, mẹ cậu hay mắng cậu là mạng rẻ. Lớn lên rồi nhìn lại, mạng rẻ cũng có cái lợi. Vết dao dài và sâu thế này, không đến bệnh viện xử lý, vậy mà chỉ sau mười mấy ngày đã gần như lành lặn.

Nói là lành hẳn thì chưa nhưng ít nhất lúc trở về, chỉ cần không cởi áo thì cũng khó ai phát hiện được.

Biên Đình nghĩ vậy, liền với lấy chiếc áo thun vắt trên bồn rửa, mặc vào người.

Chiếc máy ghi âm trong phòng làm việc của Tưởng Thịnh không lấy lại được nữa, kế hoạch coi như thất bại. Nhưng điều khiến Biên Đình băn khoăn mãi không hiểu là Cận Dĩ Ninh và những người của anh dường như không hề hay biết chuyện có người bị Đinh Gia Văn đâm hồi tối hôm đó.

Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

"A Đình, ra đây giúp chị một tay." Khi cậu còn đang mải nghĩ ngợi, giọng của Khang Ni từ bếp vang lên.

"Ra liền." Biên Đình kéo áo qua đầu, rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Tính ra thì cậu đã rời đi cũng được một thời gian, hôm nay sẽ là ngày chào tạm biệt Khang Ni để quay lại chỗ Cận Dĩ Ninh. Vì thế, hiếm khi Khang Ni dậy thật sớm, đích thân ra chợ mua đồ về, định nấu cho cậu một bữa trưa.

Đây là lần đầu tiên Biên Đình thấy Khang Ni vào bếp. Hôm nay cô không trang điểm, tóc đen được búi cao, để lộ chiếc cổ mảnh mai và gương mặt trắng nõn. Nhìn từ xa, cô giống hệt minh tinh trên lịch treo tường những năm 90.

Trong lòng Biên Đình thầm cảm thán kỹ thuật "thay đầu" của phụ nữ đúng là đáng nể.

Khang Ni đang làm cá bên bồn rửa. Thấy cậu vào, cô bảo: "Qua đây thái gừng, hành, tỏi giúp chị."

Vừa nói, cô vừa xuống dao dứt khoát, nhanh nhẹn mổ bụng con cá. Biên Đình liếc nhìn cô một cái, rồi cầm dao thái vài lát gừng trên thớt.

Chiếc TV trong phòng khách vốn làm vật trang trí bao năm, hôm nay hiếm hoi được phát huy tác dụng, chăm chỉ phát bản tin thời sự đúng giờ. Tiếng nước chảy, tiếng dao thái rau trong bếp hòa cùng giọng đọc bản tin của phát thanh viên, vẽ nên một bức tranh đời thường lâu rồi mới có lại.

Không biết kiểu cuộc sống như vậy có thuộc về Khang Ni không nhưng chắc chắn không thuộc về Biên Đình. Ăn xong bữa cơm này, cậu sẽ quay lại thế giới của mình.

Kỳ lạ là, cậu không hề lưu luyến, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn quay về.

"Không ngờ động tác của cậu cũng lanh lẹ đó." Khang Ni đặt phần nội tạng vừa moi ra sang bên, rửa sạch thịt cá dưới vòi nước, liếc nhìn những lát gừng đều tăm tắp trên thớt, "Chị cứ tưởng ở bên Cận Dĩ Ninh là cậu được làm thiếu gia, ăn không ngồi rồi, quần áo có người giặt, cơm có người bưng."

"Đúng là vậy mà." Biên Đình dùng dao gạt phần gừng qua một bên, bắt đầu bóc vỏ hành tây, "Chỉ là mấy chuyện này tôi học từ hồi nhỏ rồi."

Mấy từ Khang Ni dùng vừa khéo miêu tả chính xác cuộc sống mấy năm qua của Biên Đình bên cạnh Cận Dĩ Ninh. Cậu nghĩ nếu Cận Dĩ Ninh có con, chắc chắn anh sẽ nuông chiều đứa trẻ đến mức vô kỉ luật luôn mất.

Ý nghĩ ấy khiến Biên Đình bật cười trong đầu nhưng nghĩ đến chuyện Cận Dĩ Ninh sắp kết hôn, sắp có con, nét cười nơi khóe môi cậu lại dần biến mất.

Những cảm xúc trong lòng cậu, Khang Ni không nhận ra. Thấy cậu thái cá cũng khéo tay, cô yên tâm đưa luôn con cá vừa làm sạch cho cậu xử lý, còn mình quay sang trông nồi canh đã hầm từ sáng.

Biên Đình chăm chú thái phần thịt cá trơn bóng thành từng lát mỏng, tiện miệng hỏi: "Dạo này sao không thấy chị đi làm ban đêm nữa?"

"Có đại gia bao nuôi rồi, chị rửa tay gác kiếm, hoàn lương rồi." Khang Ni mở nắp nồi, ngó vào trong, rồi dùng muôi khuấy nhẹ.

"Thật hả?" Biên Đình ngừng dao.

Khang Ni bật cười, "Ừ."

Biên Đình quay lại tiếp tục thái cá, không hỏi thêm gì. Cậu không rõ nội tình, nên cũng không bình luận gì.

"Chị đùa thôi." Khang Ni thấy Biên Đình tưởng là thật, liền đóng nắp nồi lại, "Chị nghỉ làm ở KTV rồi, sắp đi luôn."

"Đi đâu?" Biên Đình bất ngờ khi nghe cô nói sắp rời đi.

"Chị định về quê." Khang Ni nêm thêm chút muối vào nồi canh, múc một muỗng nếm thử, "Chị mới nhận được một khoản tiền, cộng thêm tiền cậu đưa trước đó, cũng đủ để mở một lớp dạy nhảy cho trẻ con. Sau này chị có thể dạy nhảy kiếm tiền, vừa lo được bệnh tình cho em gái."

Tình hình gia đình của Khang Ni, Biên Đình cũng biết sơ qua. Cậu không hỏi thêm khoản tiền kia từ đâu ra, chỉ chân thành nói: "Chúc mừng chị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!