Chương 45: Cảm ơn sếp

TrướcSau Dưới ánh mắt dõi theo của bao người, Biên Đình mời Khang Ni lên xe của Cận Dĩ Ninh. Hai người một trái một phải ngồi ở hàng ghế sau, trông chẳng khác nào coi Cận Dĩ Ninh là tài xế. 

Dù Khang Ni có kinh nghiệm trải đời phong phú, kiến thức sâu rộng nhưng cảnh tượng thế này ngoài đời cô vẫn là lần đầu gặp. Vì thế vừa lên xe, ánh mắt cô đã tò mò dừng lại trên người Cận Dĩ Ninh. 

Cảm nhận được ánh nhìn dò xét ấy, Cận Dĩ Ninh cũng không thấy khó chịu. Anh chủ động chào hỏi, tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là người của Biên Đình..." 

Nói đến đây, Cận Dĩ Ninh khựng lại. Anh vẫn chưa nghĩ ra nên giới thiệu bản thân thế nào trước mặt bạn gái của Biên Đình cho hợp lý. 

"Sếp." Lúc này Biên Đình lên tiếng, thay anh đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn. 

Cận Dĩ Ninh nhìn vào gương chiếu hậu, khẽ mỉm cười, chấp nhận cách Biên Đình định nghĩa mối quan hệ giữa hai người. Anh nói tiếp: "Biên Đình đã làm việc cho tôi nhiều năm rồi. Nên xưng hô với cô thế nào cho tiện?" 

"Cứ gọi tôi là Khang Ni là được." 

Khang Ni vén tóc, tựa vào lưng ghế, nở nụ cười rạng rỡ. Hai đôi mắt và hàng lông mày giống nhau đến lạ cùng lúc xuất hiện trong chiếc gương chiếu hậu nhỏ hẹp. 

"Cô Khang." Không rõ Cận Dĩ Ninh có phát hiện ra sự trùng hợp kỳ lạ này không, anh lễ độ gật đầu, trao đổi tên với cô: "Tôi là Cận Dĩ Ninh." 

"Thì ra anh chính là Cận Dĩ Ninh, nghe danh đã lâu." 

Nụ cười của Khang Ni càng thêm rạng rỡ, khóe mắt cong lên khiến cô càng giống Cận Dĩ Ninh hơn. Câu nói đó là hướng về anh nhưng ánh mắt thì lại mang theo ý trêu chọc, liếc nhìn Biên Đình đầy ẩn ý. 

Biên Đình hiểu rõ ý tứ trong ánh nhìn ấy, giả vờ không thấy, quay đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. 

Từ nhà Khang Ni đến trung tâm thương mại phải băng qua cả khu trung tâm. Đường xá ở đây nhỏ hẹp, giao thông tắc nghẽn. Suốt đoạn đường xe của Cận Dĩ Ninh di chuyển vô cùng khó khăn. 

Thấy đã qua nửa tiếng mà vẫn còn cách đích đến một đoạn xa, Khang Ni bắt đầu bực bội. 

Cô lấy từ túi ra một bao thuốc, lấy một điếu ngậm lên môi, cúi đầu lục lọi trong túi xách nhỏ để tìm bật lửa: "Tôi muốn hút một điếu, hai người không phiền chứ?" 

"Cứ tự nhiên." "Phiền." Hai giọng nam vang lên cùng lúc trong khoang xe. 

Động tác châm thuốc của Khang Ni khựng lại, ngậm điếu thuốc, buồn cười nhìn hai người đưa ra hai ý kiến trái ngược. 

Người nói "Phiền" là Biên Đình. Cậu kinh ngạc liếc nhìn Cận Dĩ Ninh một cái, rồi đưa tay ấn xuống chiếc bật lửa trong tay Khang Ni: "Lát nữa xuống xe hãy hút, ngài Cận không quen mùi thuốc lá." 

"Ồ." Khang Ni đưa mắt nhìn hai người một lượt, nhún vai thản nhiên, cất điếu thuốc lại vào hộp, "Xin lỗi nhé." 

"Không sao." Cận Dĩ Ninh liếc vào gương chiếu hậu nhìn thấy hai bàn tay kề sát nhau, rồi nhanh chóng dời mắt. 

Qua khỏi nút giao đông nhất, đoạn đường sau đó trở nên thông thoáng hơn. Mười phút sau, xe dừng lại chậm rãi trước trung tâm thương mại. 

Trên suốt quãng đường ấy, ngoài vài câu xã giao với Khang Ni, Cận Dĩ Ninh gần như không nói lời nào với Biên Đình, như thể anh thật sự chỉ vô tình ngang qua dưới nhà Khang Ni, rồi thuận tiện chở họ một đoạn. 

Khang Ni nghiện thuốc lá nặng, suốt đoạn đường không được hút khiến cô bức bối. Vừa xuống xe là cô vội vàng lao về phía khu vực hút thuốc, đến lời xã giao với Cận Dĩ Ninh cũng chẳng kịp nói. 

Biên Đình theo sau cô một bước, mở cửa xe từ phía bên kia. 

"Biên Đình." Trước khi cậu kịp xuống xe, Cận Dĩ Ninh cuối cùng cũng cất lời. 

"Hửm?" Biên Đình thu tay lại, quay người nhìn anh. 

Cận Dĩ Ninh cũng xoay người lại, nhìn Biên Đình. Ánh mắt anh không còn che giấu nữa, dừng lại thật lâu trên gương mặt người đối diện. 

Xe sang cách âm tốt, hoàn toàn ngăn cách tiếng ồn ngoài đường, Biên Đình phải cố gắng điều chỉnh nhịp thở để không bị phát hiện sơ hở trong không khí im lặng đến cực điểm này. 

Cậu có một linh cảm rất rõ ràng: Cận Dĩ Ninh hình như muốn nói điều gì quan trọng. Linh cảm vô căn cứ ấy khiến cậu đột nhiên thấy hồi hộp. 

Nhưng cuối cùng, chính Cận Dĩ Ninh lại là người chủ động phá vỡ bầu không khí kỳ lạ ấy. Anh không nói gì, lấy ví rút ra từ trong đó một chiếc thẻ tín dụng màu đen. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!