Chương 44: (Vô Đề)

Lần này Biên Đình ngủ một giấc thật dài, dài đến mức như thể cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm đặc quánh như trước khi ngủ. Bầu không khí xa lạ bao trùm lấy cậu, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu lên mặt kính khiến cậu trong khoảnh khắc không phân biệt nổi hôm nay là ngày nào và bản thân đang ở đâu.

Tầm nhìn dần rõ nét, Biên Đình thấy có người đang ngồi trên bậu cửa sổ. Phản ứng đầu tiên của cậu là tưởng đó là Cận Dĩ Ninh nhưng nhìn kỹ lại, người đó là Khang Ni.

Phải rồi, Biên Đình chợt nhớ ra rằng cậu đang ở nhà Khang Ni.

Khang Ni mặc váy ngủ hai dây, quay lưng về phía ánh đèn thành phố, ngồi co chân trên khung cửa hút thuốc. Cô cảm thấy Biên Đình tỉnh dậy, quay sang nhìn cậu, nói: "Đêm qua cậu sốt, đến giờ vẫn chưa hạ đâu."

"Thật sao?" Biên Đình xoa đầu, ngồi dậy từ sofa. Cậu cũng không biết mình bị sốt nhưng cảm giác đau âm ỉ ở thái dương khiến cậu tin lời Khang Ni là thật.

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" Biên Đình hỏi.

"Cũng hơn mười tiếng rồi đấy. Cậu mà không dậy nữa là chị không rảnh lo cho cậu đâu." Khang Ni trả lời.

Biên Đình ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường đã cũ, gần mười giờ kém mười lăm phút. Gương mặt Khang Ni đã được trang điểm tỉ mỉ, có vẻ sắp sửa ra ngoài đi làm.

"Làm phiền chị rồi." Biên Đình nói. Chính cậu cũng không ngờ mình lại ở nhà Khang Ni lâu như vậy.

"Chuyện nhỏ ấy mà." Khang Ni trả lời qua loa, tay gẩy tàn thuốc vào chậu cây gần đó, rồi đột ngột ngẩng đầu hỏi: "Cận Dĩ Ninh là ai vậy?"

Biên Đình đang vén áo kiểm tra vết thương sau lưng, nghe nhắc tới tên Cận Dĩ Ninh thì tay khựng lại. Trong lòng cảnh giác nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Sao tự dưng chị lại hỏi vậy?"

"Tối qua cậu sốt lên cơn mê sảng, cứ gọi tên anh ta suốt." Khang Ni nhìn cậu với vẻ thích thú, rít một hơi thuốc rồi cười, lại hỏi: "Anh ta là gì của cậu?"

Biên Đình lặng lẽ buông áo xuống, không trả lời. Cậu hơi nghi ngờ sự thật trong lời Khang Ni, vì cậu không tin mình lại yếu đuối đến thế. Nhưng Khang Ni thì chẳng có lý do gì để bịa chuyện như vậy.

Khang Ni dụi tắt đầu thuốc vào chậu cây, cũng không tiếp tục truy hỏi chuyện về Cận Dĩ Ninh nữa. Đúng lúc này, điện thoại của Biên Đình đột ngột reo lên.

"Nghe đi." Khang Ni lười nhác nói, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nó reo cả ngày rồi đấy."

Điện thoại của Biên Đình kẹt trong khe sofa suốt đêm. Trên màn hình nhỏ, ba chữ "Đinh Gia Văn" nhảy múa như sắp bật ra khỏi máy.

Thấy Đinh Gia Văn gọi, Biên Đình không thể nói là không có cảm xúc gì. Dù sao thì vết thương rướm máu sau lưng cậu cũng là "tác phẩm" của vị này.

Nhưng nghĩ lại, cậu cũng không thể trách Gia Văn, bởi cậu ta chỉ đang làm đúng trách nhiệm của mình mà thôi.

Biên Đình bắt máy: "Alo, Gia Văn."

"A Đình, cậu đang ở đâu đấy?" Giọng Đinh Gia Văn như một tràng pháo vừa mới châm ngòi, nổ lách tách trong ống nghe. "Sếp Cận bảo chúng ta đến. Ai cũng có mặt rồi, chỉ còn chờ cậu nữa thôi đấy."

"Chờ tôi làm gì?" Biên Đình hỏi, rõ ràng đã biết mà vẫn vờ không biết.

Tối qua trước khi ngủ, cậu đã nghĩ sẵn lý do để ở lại ngoài vài hôm, nên giờ nhân cơ hội bắt đầu lên tiếng: "Dù sao các anh cũng chẳng coi tôi là người trong cuộc. Có chuyện gì, có kế hoạch gì cũng loại tôi ra, thiếu tôi thì có ảnh hưởng đâu."

Đinh Gia Văn xưa nay là người có đầu óc rộng hơn cả cống thoát nước mà lần này lại nghe ra được hàm ý trong lời Biên Đình.

Cậu ta cẩn trọng dò hỏi: "A Đình, cậu giận à?"

"Không." Biên Đình lạnh mặt, cố tình làm ra vẻ bướng bỉnh, giọng khô khốc: "Tôi xin nghỉ mấy hôm, ra ngoài giải khuây, không về đâu. Anh giúp tôi báo với sếp một tiếng."

Nói nghỉ phép nghe thì nhẹ, thực chất là thông báo một chiều. Mà quanh Cận Dĩ Ninh cũng chỉ có Biên Đình dám nói kiểu này.

"Ê, đừng mà." Đinh Gia Văn hoảng hốt thấy rõ, "Cậu thật sự giận rồi à..."

"Không." Biên Đình phủ nhận.

"Vậy tôi tan làm tới nhà tìm cậu nhé?" Giọng Gia Văn lập tức phấn khởi trở lại, nghe chẳng có chút ý tứ nào, "Tôi mang đồ ăn ngon đến. Cậu muốn ăn gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!