Trước cửa phòng làm việc của Tưởng Thịnh có một cây tùng đen cao 2m6, tán rộng 4m3, nghe nói là do Tưởng Thiên Tứ đặc biệt mang từ Nhật Bản về tặng cho ba vợ, giá trị lên tới bảy chữ số.
Đinh Gia Văn đang ngồi thụp sau gốc cây tùng đắt hơn cả mạng mình, ánh mắt như chim ưng quét qua xung quanh, không bỏ sót bất cứ động tĩnh nào.
Dưới lệnh của Cận Dĩ Ninh, Tề Liên Sơn và nhóm của Bullet được chia làm bốn đội, thay phiên nhau canh gác trước phòng làm việc của Tưởng Thịnh suốt 24 giờ.
Ca nửa đêm hôm nay do nhóm của Đinh Gia Văn phụ trách, đi cùng cậu ta còn có một người Thái và sáu người khác.
Người ta nói trăng rằm mười sáu mới tròn nhưng đêm nay trời nhiều mây, mặt trăng trốn sau lớp mây dày, không ló mặt lấy một lần. Đinh Gia Văn và đồng đội đã mai phục trong bóng tối gần ba tiếng, đến cả một con mèo đi ngang cũng chưa thấy.
"Anh Gia Văn, anh Gia Văn."
Cuối cùng tên người Thái không nhịn được nữa, nhăn nhó chọc lưng Đinh Gia Văn, hạ giọng nói: "Em mắc đi nặng quá."
"Phiền chết đi được." Đinh Gia Văn bực bội hất tay gã, nhỏ giọng dặn dò: "Đi nhanh rồi về."
Nào ngờ, tên người Thái vừa đứng dậy thì một bóng người thoắt cái lướt qua góc tường, nhanh như bóng cây lay động.
Tới rồi! Đinh Gia Văn không rảnh quan tâm đến nỗi "bí bách" của tên người Thái, lập tức đè gã xuống.
Quả nhiên có người đang lén lút tiến vào, bóng đen đó men theo bức tường bao, chỉ trong chớp mắt đã lọt vào trong sân. Tiếc là ánh sáng quá yếu, Đinh Gia Văn không nhìn rõ mặt mũi, chỉ đoán được đó là một người đàn ông, vóc dáng cao lớn và cân đối.
Đinh Gia Văn hơi khom lưng, bước lên một bước, đồng thời ra hiệu "chuẩn bị" cho đồng đội phía sau. Chỉ cần người kia bước vào phòng làm việc, cả nhóm sẽ lập tức ập vào, vây người đó trong phòng như bắt rùa trong rọ.
Nhưng biến số lại xảy ra đúng lúc này. Khi Đinh Gia Văn cảm thấy thắng lợi đã nắm chắc trong tay thì bóng đen kia lại đột ngột dừng lại.
Sau một thoáng ngắn ngủi, hắn không đi tiếp mà bất ngờ rút lui, như thể đã phát hiện ra sự hiện diện của nhóm Đinh Gia Văn.
"Chết tiệt!" Đinh Gia Văn là người đầu tiên nhảy khỏi bóng cây, quát lớn: "Đuổi theo mau!"
Ngay khi lệnh của Đinh Gia Văn vừa phát ra, năm người trong bóng tối lao nhanh rồi đuổi theo bóng người vừa biến mất. Đối phương chỉ có một mình, trong khi bọn họ có đến sáu người, tính ra thì phe họ vẫn chiếm lợi thế hơn.
Nhưng điều Đinh Gia Văn không ngờ là đối phương không chỉ chạy nhanh như thỏ, mà còn cực kỳ thông thạo địa hình khu nhà chính. Trong tình huống cấp bách, hắn vẫn né được hết camera, lợi dụng các lối đi trong vườn, chưa bao lâu đã bỏ xa phần lớn người đuổi theo.
Cuối cùng chỉ còn một mình Đinh Gia Văn cố gắng bám theo.
"Đứng lại cho tao!" Đinh Gia Văn nghiến răng đuổi theo, thở hồng hộc như bễ lò rèn. Cậu ta biết mình không thể cầm cự lâu hơn nữa, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ để đối phương chạy thoát.
Tình thế nguy cấp, cậu ta chẳng kịp nghĩ ngợi, rút dao bấm bên hông ra, tiện tay nhặt một chậu cây bonsai nhỏ bên đường, ném thẳng về phía người kia.
Đúng như dự đoán, đối phương phải chậm lại để né chậu cây bay tới. Đinh Gia Văn thừa cơ dốc hết sức lao lên, đâm mạnh một dao vào lưng người đó.
Tiếng va chạm vang lên, chậu cây vỡ tan, trong bóng tối vang lên một tiếng rên nén lại. Tuy rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai Đinh Gia Văn.
Nhát dao này đâm rất sâu. Vừa rút dao ra, bàn tay cậu ta đã bị máu nóng làm ướt sũng.
"Chạy không thoát đâu!" Đinh Gia Văn chớp thời cơ lập tức tung thêm một nhát nữa.
Nhưng nhát dao này lại chém vào khoảng không, đối phương quả thật không phải dạng tầm thường. Bị rạch một vết sâu sau lưng mà vẫn cố chịu đau, quay người tung cú đá móc vào bụng Đinh Gia Văn.
Đúng lúc đó, mặt trăng cuối cùng cũng ló ra khỏi mây, ánh sáng dịu dàng trải khắp mặt đất. Dưới ánh trăng, Đinh Gia Văn bị cú đá kia hất văng ra xa, đập mạnh vào thân cây phía sau.
"Lạo xạo" Lá cây rơi lả tả. Cú đá kia không hề nương tay, cơn đau nơi bụng khiến Đinh Gia Văn toát mồ hôi lạnh, cậu ta ôm bụng vùng vẫy mãi mới đứng dậy được, còn bóng người kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
Giữa trận mưa lá bay tán loạn, Đinh Gia Văn bước mấy bước, rồi đứng sững lại. Cậu ta nhìn chằm chằm về hướng bóng người kia biến mất, không biết là vì đau đớn hay vì thất vọng vì nhiệm vụ thất bại, đôi chân cậu ta như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích nổi nữa.
Lúc này, tên người Thái dẫn người chạy đến tiếp viện. Nhìn thấy Đinh Gia Văn đứng dưới ánh trăng, sắc mặt trắng bệch, cả nhóm vội vã vây lại, hỏi han liên tục: "Anh Gia Văn, anh không sao chứ?"
"Anh ổn chứ? Hay bị thương ở đâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!