Chương 42: Utopia

TrướcSau Về "người mình thích" kia, Biên Đình không muốn nói nhiều mà Tưởng Sở Quân cũng rất có ý tứ, không gặng hỏi thêm. 

Cô lại ngồi thêm một lúc với Biên Đình trong vườn, rồi xách chiếc hộp rỗng quay về. Trước khi đi không quên dặn cậu nộp luận văn đúng hạn. 

Biên Đình một mình canh gác bên ngoài cho đến sáng. 5 giờ 15 phút, Đinh Gia Văn đến đúng giờ để đổi ca. 

Sau một đêm nghỉ ngơi, Đinh Gia Văn đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường. Cậu ta vẫn như thường lệ, bá vai Biên Đình nói cười huyên náo. Nếu không sợ làm phiền đến Cận Dĩ Ninh, cậu ta hẳn có thể độc thoại suốt nửa tiếng không nghỉ. 

Biên Đình thức trắng cả đêm, không có tinh thần mà nói chuyện phiếm. Sau vài câu trao đổi sơ qua tình hình nửa đêm trước với Đinh Gia Văn, cậu ngáp dài rồi rời đi. 

Băng qua một cánh cổng hình trăng khuyết, rồi rẽ qua tảng đá Thái Hồ, Biên Đình hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của Đinh Gia Văn. 

Gần như ngay khoảnh khắc đó, nét mệt mỏi trên gương mặt Biên Đình biến mất, dáng đi cũng không còn vẻ lảo đảo, bước chân dần trở nên dứt khoát. 

Cậu khéo léo tránh mọi camera trên đường, né được cả những vệ sĩ tuần tra suốt đêm, cuối cùng tiến vào biệt viện và dừng lại trước phòng làm việc của Tưởng Thịnh. 

Cửa không khóa. Biên Đình nhẹ đẩy là mở, theo khe cửa, hương lan thoang thoảng bay ra. 

Không phải Tưởng Thịnh sơ suất, mà bởi phòng làm việc của ông xưa nay vốn như thế. Để giảm rủi ro đến mức thấp nhất, Tưởng Thịnh hiếm khi trực tiếp nhúng tay vào công việc công ty. Mọi hành vi phạm pháp đều do cấp dưới thay mặt thực hiện. 

Bề ngoài, ông sống chẳng khác gì mấy ông già đã nghỉ hưu ngoài phố. Trong phòng làm việc chỉ có đồ cổ, thư pháp, sách vở, chẳng hề có gì bất chính, càng không giấu chứng cứ phạm tội nên cũng không cần bảo vệ nghiêm ngặt. 

Vì vậy, Biên Đình gần như không tốn công sức gì đã bước được vào trong phòng làm việc của Tưởng Thịnh. 

Đây không phải lần đầu mà Biên Đình đến đây. Sau khi vào phòng, cậu nhẹ nhàng đóng cửa, rồi trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, móc ra từ túi một vật hình hộp nhỏ bằng ngón tay cái. 

Đó là một máy ghi âm có khả năng chống nhiễu cực tốt, thời gian hoạt động lên đến 80 giờ. 

Mục đích Biên Đình đến đây sáng nay chính là để gắn chiếc máy ghi âm này trong phòng làm việc của Tưởng Thịnh. 

Sáng mai, Cận Dĩ Ninh sẽ cùng Tưởng Thiên Tứ đến đây bàn việc với Tưởng Thịnh. Vấn đề nan giải nhất hiện nay của công ty là tuyến đường thủy quan trọng ở Đông Nam Á bị sập. Vậy nên nội dung cuộc họp ngày mai chắc chắn sẽ liên quan đến việc tái thiết tuyến đường đó. 

Tìm kiếm manh mối từ phía Cận Dĩ Ninh giờ đã là điều bất khả thi, nên Biên Đình quyết định tận dụng cơ hội này để lấy thông tin từ cuộc trò chuyện ngày mai. 

Mọi chuyện đến giờ vẫn diễn ra đúng kế hoạch. Biên Đình lặng lẽ đến, lặng lẽ gắn máy ghi âm vào phía dưới một chiếc bàn không mấy nổi bật, rồi lặng lẽ rời đi. 

Hai tiếng sau, như đúng dự liệu người đầu tiên đến phòng làm việc của Tưởng Thịnh là Cận Dĩ Ninh. 

Đêm qua anh ngủ không ngon nên dậy hơi sớm. Sau khi đến, không gọi ai hỗ trợ, anh tự tay đun nước, ngồi ở bàn trà pha một ấm. 

Khoảng 30 phút sau, Tưởng Thiên Tứ xuất hiện với hai quầng thâm lớn dưới mắt, đến vừa kịp giờ. Nhìn thấy Cận Dĩ Ninh ngồi nhàn nhã uống trà từ sớm, trong lòng hắn khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố giữ vẻ thân thiện, tiến lại bàn trà chào hỏi: "Dĩ Ninh, hôm nay đến sớm thế." 

Tưởng Thiên Tứ nói nghe có vẻ thân mật nhưng thực ra là đang kiếm chuyện. Cận Dĩ Ninh nâng mắt liếc hắn một cái, rồi lại cúi đầu thổi lớp nước nóng trong chén trà, nhàn nhạt nói: "Anh rể cũng không đến muộn mà." 

Nói rồi, anh cũng không có ý rót trà mời hắn. 

"Chúc mừng nhé, Dĩ Ninh." Tưởng Thiên Tứ chẳng để tâm, tay đút túi, ngữ khí đầy ganh tị: "Thật ghen tị với cậu, sắp ôm mỹ nhân về nhà rồi." 

"Cảm ơn anh rể." Cận Dĩ Ninh như không nghe ra hàm ý châm chọc, đáp lại, "Nhưng lời anh nói cũng không đúng lắm. Anh lấy chị tôi, chẳng phải cũng đáng ganh tị lắm sao?" 

Đấu qua lại mấy câu, Tưởng Thiên Tứ đã bị lép vế. Cũng may bố vợ chưa vào, màn kịch "anh em hòa thuận" này hắn cũng chẳng cần phải diễn quá sâu. 

Tưởng Thiên Tứ nuốt lại câu chửi đang định tuôn ra, hừ lạnh một tiếng qua mũi, tức tối ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cận Dĩ Ninh, cố ý va mạnh khuỷu tay vào cánh tay anh. 

Lúc ấy, Cận Dĩ Ninh đang cầm chén trà có nắp, bị cú va khiến trà trong chén văng ra, nắp chén cũng rơi xuống đất. 

"Ồ, xin lỗi nhé." Tưởng Thiên Tứ nghiêng đầu liếc anh, giọng nói hời hợt, không có chút thành ý xin lỗi, chân vẫn vắt chéo, không buồn cúi xuống nhặt. 

Hắn cố ý làm vậy, biết rõ chân Cận Dĩ Ninh có vấn đề, chỉ muốn làm anh bẽ mặt, như để nhắc nhở rằng anh là thằng què, đừng tưởng có nhà họ Chu chống lưng thì dám đấu với hắn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!