Chương 41: Người mình thích

Chu Lê ngồi xổm xuống đất, vén tấm thảm bị cuộn vào bánh xe lăn ra, rồi đứng dậy hỏi Cận Dĩ Ninh: "Xong rồi đấy, thử xem xe lăn còn kẹt không?"

Khi Chu Lê đứng lên, hai cái bóng in trên rèm cửa vốn như đang ôm nhau lập tức tách ra.

Chiếc xe lăn bị kẹt đã trở lại bình thường. Cận Dĩ Ninh không nói lấy một câu cảm ơn, anh xoay bánh xe tới bên cửa sổ, vén một góc rèm lên, nhìn thấy Biên Đình đang đứng dưới hiên nhà.

Vào thu, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rõ rệt. Biên Đình vẫn mặc nguyên bộ đồ ban ngày, trông có vẻ cậu định ở ngoài như thế cả đêm.

"Thế nào? Thấy xót rồi phải không?" Chu Lê thấy vậy, hứng thú chen vào xem trò vui, "Không nỡ thì đi gọi người ta vào đi."

"Có gì mà không nỡ." Cận Dĩ Ninh buông rèm xuống, che đi cảm xúc trong mắt, "Đó là công việc của cậu ấy."

Tuy là nói vậy nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra trước mặt Chu Lê, gọi cho Tưởng Sở Quân: "Chị à, chị ngủ chưa? Giúp em chuyện này. Ừm, đừng nói là em gọi..."

Chu Lê nghe được một phần nội dung cuộc gọi, khẽ cười khẩy, không thèm để ý tới anh nữa, rồi vào phòng rửa mặt tẩy trang.

Trước khi đi ngủ, Cận Dĩ Ninh lại ra cửa sổ nhìn lần cuối, rồi nằm xuống chiếc giường gấp được kê trong phòng khách. Chu Lê đã chiếm giường lớn trong phòng ngủ từ sớm, nằm dang tay chân như sao năm cánh, trên tủ đầu giường còn đặt miếng mặt nạ vừa lột ra.

Đêm nay Cận Dĩ Ninh ngủ trên chiếc giường gấp của Biên Đình. Trước đây khi Chu Lê ở đây, Cận Dĩ Ninh thường ngủ trên sofa. Giờ thì chiếc giường gấp Biên Đình mang tới lại giúp anh đỡ phải nằm chật vật.

"Cận Dĩ Ninh."

Sau khi đèn tắt, giọng Chu Lê vang lên từ trong phòng ngủ.

Giữa phòng khách và phòng ngủ có một bức vách không khép kín hoàn toàn. Chu Lê nằm sấp trên gối, xuyên qua lớp rèm lụa mỏng nhìn trăng mờ ngoài trời. Trong giọng nói hiếm khi có chút trầm lắng, cũng có chút lặng lẽ.

"Chúng ta sắp kết hôn rồi." Chu Lê nói.

"Ừ." Giọng Cận Dĩ Ninh vang lên từ trong bóng tối, trầm ổn, bình tĩnh, không vui không buồn.

Anh không có bất kỳ cảm xúc nào, chuyện kết hôn với Chu Lê là một thực tế mà anh đã chấp nhận từ nhiều năm trước.

"Cậu không thấy không cam lòng sao?" Chu Lê hỏi, "Lấy một người mình không yêu."

Trước giờ Chu Lê chưa từng nghĩ tới điều này. Cô và Cận Dĩ Ninh luôn cùng chí hướng, quan điểm nhất quán. Trong mắt cô, Cận Dĩ Ninh là đối tượng kết hôn lý tưởng nhất.

Nhưng hôm nay, khi Tưởng Thịnh chính thức nhắc tới chuyện cưới hỏi, cô đột nhiên nhận ra nửa đời sau của mình có thể sẽ phải gắn bó với một người mà mình chưa từng yêu.

Hiếm hoi thay, một nữ minh tinh quen sống buông thả lại bắt đầu suy nghĩ về "tình yêu".

"Yêu hay không có quan trọng không? Chẳng qua là hình thức thôi." Rõ ràng với Cận Dĩ Ninh, câu hỏi này thật nhàm chán. "Tôi không can thiệp chuyện cậu, cậu cũng đừng xen vào chuyện tôi. Mỗi người có thứ mình cần, cứ sống cuộc đời của riêng mình đi."

"Nghe thì cũng hay." Chu Lê trở mình, thở dài một tiếng, "Nhưng nếu sau này, mỗi người lại gặp được người mình thực sự yêu thì sao?"

"Không có đâu." Cận Dĩ Ninh vẫn như một cỗ máy không có cảm xúc, "Bản chất của tình yêu là dối trá."

Là ngắn ngủi, là ảo ảnh, là có cũng được không có cũng chẳng sao, thậm chí là không tồn tại. Cận Dĩ Ninh không bao giờ cho phép mình sa vào thứ ảo mộng không thực đó.

"Nghe hay thật đấy." Chu Lê cười khẩy, không nể nang vạch trần. Cô trở mình, ngồi dậy hỏi Cận Dĩ Ninh "Cậu không thấy mình thiên vị cậu ấy quá hay sao? Đừng nói với tôi là cậu coi trọng năng lực của cậu ấy thôi nhé."

Cận Dĩ Ninh không trả lời. Anh im lặng rất lâu đến mức Chu Lê tưởng anh đã ngủ, rồi mới nghe anh hỏi: "Có sao?"

Giọng anh rất nhẹ, không rõ là hỏi Chu Lê hay hỏi chính mình.

"Cận Dĩ Ninh, cậu là người thông minh. Tôi không tin cậu tự lừa được mình." Chu Lê nằm lại, nhìn lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng, khẽ nói, "Nghĩ cho kỹ đi."

Ánh trăng sáng vằng vặc, gió thu hiu hắt. Dù không phải người sống cảm tính. Tiệc tàn người tan, Biên Đình cũng cảm nhận được chút cô đơn trong sự yên lặng này.

Đèn trong nhà đã tắt từ lâu. Cậu đứng một mình dưới hiên, luôn cảnh giác xung quanh, lưng thẳng tắp như một ngọn cờ chỉ đường giữa gió đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!