TrướcSau Một tuần trôi qua trong bận rộn, chớp mắt đã đến Tết Trung thu.
Tiệc đoàn viên năm nay vẫn tổ chức tại biệt thự nhà họ Tưởng. Khác với mọi năm, lần này Tưởng Thịnh không mở tiệc linh đình, chỉ mời những người thân thiết và vài vị lãnh đạo cấp cao trong công ty đến tụ họp.
Vì vậy không khí trong nhà nhẹ nhàng hơn hẳn, nhiều nghi thức cũng được giản lược, trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, mấy người trẻ thậm chí còn có thời gian tụ tập trong vườn hoa cùng với bà Tưởng– Dương Vân chơi mạt chược.
Cận Dĩ Ninh cũng ngồi vào bàn chơi vài ván. Anh rút một quân bài từ bức tường bài được xếp ngay ngắn, kẹp trong tay, nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn, không thèm nhìn mặt bài đã ném ra ngoài là một quân Bát Vạn.
Những người còn lại trên bàn phản ứng nhàn nhạt, không hứng thú lắm. Chỉ có Biên Đình nhặt lại quân bài đó, sắc mặt không đổi, đẩy dãy bài trước mặt mình ra.
"Ù rồi! Thanh nhất sắc!" Chu Lê ngồi sau lưng Biên Đình xem chiến cuộc, mừng rỡ vô cùng: "Không nhìn ra đấy, Biên Đình. Cậu đánh mạt chược cũng giỏi ra phết, một mình đánh bại cả ba nhà!"
Cô phấn khích sờ mấy quân bài ngửa ra, giục Biên Đình, "Mau tính xem ván này thắng được bao nhiêu!"
Chu Lê điển hình kiểu "người kém mà ham chơi", kỹ thuật đánh bài vừa tệ nhưng mà nghiện. Mới chơi được hai vòng đã bị mấy lão làng trên bàn đánh cho tơi tả, đành phải gọi viện binh, để Biên Đình lên thay mình đánh mấy ván.
Không ngờ vận bài của Biên Đình lại tốt đến vậy, vừa lên tay đã lật ngược thế cờ, không tốn bao nhiêu công sức đã đảo chiều hoàn toàn, trở thành người thắng lớn.
Mà thua bài là lúc dễ thấy rõ bản tính con người nhất, thua liền mấy ván khiến Tưởng Thiên Tứ mất kiên nhẫn.
"Dĩ Ninh, có phải cậu cố tình nhường bài cho Biên Đình không đấy!" Hắn đẩy bài của mình vào giữa bàn, cáu kỉnh chỉ vào Cận Dĩ Ninh, "Mấy lần đều là cậu đánh ra quân cuối, cậu cố ý đúng không?"
"Tôi không có, chỉ là trùng hợp thôi." Đối mặt với cáo buộc của anh rể, Cận Dĩ Ninh mặt không đỏ, tim không đập nhanh, "Hơn nữa quân bài vừa rồi tôi còn chưa kịp xem mặt, sao có thể nói là cố tình nhường?"
"Làm gì có nhiều trùng hợp thế." Tưởng Thiên Tứ không tin, "Cậu biết tính bài, đừng tưởng tôi không biết."
Cận Dĩ Ninh nhếch mép cười lạnh, cười mà không cười, không buồn tranh cãi.
Tưởng Thiên Tứ vẫn chưa chịu bỏ qua, Chu Lê đứng bên phụ họa: "Ông chủ Tưởng à, đánh bài là để vui, thua mà chịu không nổi thì mất hay rồi."
Thấy chồng như thế, Tưởng Sở Quân cũng trách móc liếc chồng một cái, không ngần ngại nói: "A Đình thắng vài ván thì sao, anh có ý kiến gì?"
"Anh..." Tưởng Thiên Tứ há miệng, bỗng cảm thấy tủi thân sao ai cũng bênh người ngoài. Thật ra hắn không phải tiếc mấy đồng tiền, chỉ là cảm giác từ thắng chuyển sang thua với hắn còn khó chịu hơn bị đánh.
"Hừ, tôi biết ngay mấy người đều thiên vị Tiểu Biên mà." Tưởng Thiên Tứ cũng nhận ra phản ứng của mình có phần quá đà, hắn hơi mất mặt, bèn tự tìm bậc thang để xuống.
Hắn giả vờ ấm ức, đưa tay đẩy đống bài vào máy, nói: "Mai tôi đi tiêm cái gọi là chất gì gì đó vào mặt để trẻ ra, đẹp trai ra, biết đâu mấy người cũng quý tôi hơn."
"Thôi được rồi, lớn tướng cả rồi mà còn như con nít cãi nhau." Dương Vân nhìn đám thanh niên cãi nhau thì bật cười, trong nhà đã lâu lắm rồi chưa náo nhiệt thế này, "Đừng ồn nữa, đừng ồn nữa, đánh thêm một ván nào."
Âm thanh máy xào bài vang lên, ván tiếp theo bắt đầu, có Chu Lê vui nhộn và Tưởng Thiên Tứ pha trò, cả căn phòng rộn ràng tiếng cười, ấm áp vô cùng.
Nhưng kiểu "thân mật không khoảng cách" này, suy cho cùng cũng chỉ là chút ngọt ngào do kẻ đứng đầu ban phát khi tâm trạng tốt, hoặc là công cụ để thu phục lòng người. Trước lợi ích thực sự, họ tuyệt đối sẽ không nhường một tấc quyền lực.
Mười lăm phút trước khi tiệc bắt đầu, ván bài kết thúc, Biên Đình lập tức rời bàn, quay lại vị trí của mình.
Cậu trước tiên đỡ Chu Lê mặc lễ phục đứng dậy, rồi lấy chiếc áo khoác đặt trên lưng ghế khoác lên vai Cận Dĩ Ninh, sau đó đi theo hai người cách nửa bước, cùng họ bước vào đại sảnh tiệc tối.
Chiếc bàn dài trong sảnh tiệc kéo dài không thấy điểm cuối, bước vào đây là bầu không khí nghiêm trang lập tức bao trùm. Tưởng Thịnh và phu nhân ngồi ghế chủ tọa, hai bên là vợ chồng Tưởng Thiên Tứ và vị trí của Cận Dĩ Ninh.
Chu Lê với thân phận vị hôn thê ngồi cạnh Cận Dĩ Ninh. Biên Đình thành thạo kéo ghế mời Chu Lê ngồi, sau đó lùi về phía sau, đứng cạnh tường cùng với những trợ lý của nhà họ Tưởng như một phần phông nền. Sau khi mọi người ngồi xuống, Tưởng Thịnh như thường lệ phát biểu, vừa nói được hai câu thì Đinh Gia Văn mới lén lút bước vào, rón rén đến đứng cạnh Biên Đình.
Cả tối không thấy bóng, giờ mới ló mặt, vậy mà vừa đến cũng chẳng chào hỏi Biên Đình lấy một câu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm khe gạch lát sàn, hồn vía để đâu đâu.
Thừa lúc không ai để ý, Biên Đình khẽ đá nhẹ chân Gia Văn, hỏi nhỏ: "Anh làm sao vậy, cả tối không thấy đâu."
Gia Văn bị hành động của Biên Đình làm giật mình suýt bật dậy, nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời uể oải: "Không có gì."
Biên Đình nhắc: "Chú ý chút đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!