Phòng vật lý trị liệu VIP của Bệnh viện tư nhân Trung ương đã tạm thời đóng cửa vào hôm nay và có biển báo "Tạm thời đóng cửa" được đặt tại quầy lễ tân.
Cô y tá xinh đẹp ngồi ngay ngắn ở quầy lễ tân, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười tiêu chuẩn ấm áp như mùa xuân. Nhưng bất kể ai đến hỏi, cô cũng chỉ đáp lại một cách máy móc rằng: "Xin lỗi, hôm nay Trưởng khoa không có mặt ở bệnh viện, đã gây bất tiện cho quý vị, mong quý vị thông cảm."
Phòng vật lý trị liệu sạch sẽ sáng sủa, Cận Dĩ Ninh mặc một chiếc áo len màu xám, tựa người vào giường trị liệu. Trên tay anh cầm một chiếc laptop, lặng lẽ chăm chú nhìn vào màn hình.
Tập đoàn Tứ Hải có mạng lưới kinh doanh rộng lớn, trong số nhiều ngành nghề thì còn bao gồm cả lĩnh vực y tế tư nhân cao cấp. Vị Trưởng khoa Chu mà cô y tá nói là không có mặt ở bệnh viện, lúc này lại đang cùng vài sinh viên tiến hành khử trùng các thiết bị y tế.
Vài phút sau, Cận Dĩ Ninh rời mắt khỏi màn hình máy tính và nhìn người đàn ông lực lưỡng với mái tóc Mohican trước mặt.
Người đàn ông vạm vỡ mặc một chiếc áo thun bó sát, bên dưới lớp vải là những khối cơ bắp rắn chắc nổi rõ. Tên thật của gã rất ít khi được nhắc đến, bình thường mọi người đều gọi gã là "Bullet".
"Vậy lúc đó hai người bọn họ đều ở bên ngoài thang máy phòng thủ đến cuối cùng à?" Cận Dĩ Ninh hỏi, ngón tay vô thức gõ nhẹ vào mép bàn phím.
"Ừm." Bullet gật đầu, trông có vẻ không vui.
Trong chiếc laptop của Cận Dĩ Ninh đang phát lại đoạn video giám sát ở bãi đỗ xe trong khách sạn tối qua. Hình ảnh không quá rõ nét nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những gì đã xảy ra.
Tối qua, sau khi Cận Dĩ Ninh vào thang máy, đám người đeo mặt nạ đang phục kích ở bãi đỗ xe lập tức chia làm hai nhóm. Một nhóm cố gắng đi thang máy khác, nhóm còn lại lao thẳng đến lối thoát hiểm, cố gắng bao vây Cận Dĩ Ninh từ trên cao.
Những người đàn ông đeo mặt nạ này đã mai phục sẵn ở bãi đậu xe. Có đến hai mươi người, mỗi người đều cao lớn lực lưỡng, tay cầm vũ khí thật và đều là võ sĩ.
Những vệ sĩ trẻ tuổi đứng ngoài thang máy là lính mới, kinh nghiệm thực tế còn hạn chế. Chưa ai trong số họ từng chứng kiến cảnh tượng như thế này, nên đành đứng ngây người, không biết phải làm sao.
Không biết là ai phản ứng đầu tiên, cuối cùng bọn họ cũng bừng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn. Thế nhưng, phản ứng đầu tiên của mấy người đó lại không phải là lo cho sự an nguy của ông chủ mà là vứt bỏ hết trang bị, hoảng loạn tháo chạy tứ phía, chẳng còn chút trật tự nào.
Chỉ còn lại hai người, mỗi người đều mang theo dùi cui điện chiến thuật do Tề Liên Sơn cấp. Một người canh giữ cửa thang máy, người còn lại chặn lối vào lối thoát hiểm, kiên quyết không cho ai vào.
Hai người này là Biên Đình và Đinh Gia Văn.
Trên màn hình, Biên Đình đang đứng ở cửa thang máy, toàn thân đầy máu. Mặc kệ bao nhiêu dao gậy dồn về phía mình, cậu vẫn kiên trì bám trụ, không cho ai đi qua.
Cận Dĩ Ninh nghĩ, xem ra ấn tượng đầu tiên của mình về cậu là chính xác, người này quả là một tên cứng đầu.
Cận Dĩ Ninh đang nhìn chằm chằm vào màn hình, suy nghĩ một lát thì Trưởng khoa Chu đẩy thiết bị điều trị đến bên giường của anh.
"Ngài Cận, việc điều trị của chúng tôi sắp bắt đầu rồi." Sau khi chào hỏi, Trưởng khoa Chu gắn mấy điện cực vào đùi và bắp chân của Cận Dĩ Ninh. "Nếu trong quá trình điều trị có gì không thoải mái, hãy báo ngay cho tôi, chúng tôi sẽ hạ cường độ xuống."
"Không sao, ông muốn làm gì thì làm." Cận Dĩ Ninh cười hiền lành, nói thẳng: "Chân tôi không có cảm giác gì cả."
Sau vụ tai nạn xe lần trước, Cận Dĩ Ninh may mắn thoát chết nhưng dây thần kinh tủy sống của anh bị tổn thương nghiêm trọng, ảnh hưởng đến khả năng vận động, đến giờ vẫn chưa thể đứng lên được.
Nghĩ đến việc một chàng trai trẻ cao ráo, đẹp trai như vậy có thể phải ngồi xe lăn suốt đời, Trưởng khoa Chu không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể an ủi: "Rồi ngài sẽ khá dần thôi."
Thiết bị điện trị liệu được bật, đèn báo sáng lên, máy phát ra tiếng vo ve nhỏ. Dòng điện đã được kết nối nhưng vẻ mặt của Cận Dĩ Ninh vẫn không hề thay đổi, chứng tỏ chân anh thực sự không có cảm giác gì. Có lẽ là hoàn toàn vô dụng rồi.
Tề Liên Sơn đã theo Cận Dĩ Ninh nhiều năm, cũng từng là tài xế của anh. Sau khi vệ sĩ kiêm trợ lý đắc lực nhất của anh qua đời trong vụ tai nạn xe hơi, anh ta tạm thời đảm nhận vai trò trợ lý.
Nhìn thấy ông chủ từng rất huy hoàng của mình bị biến thành bộ dạng như hiện tại, Tề Liên Sơn ngượng ngùng tránh ánh mắt không nỡ nhìn thêm được nữa.
Nhưng bản thân Cận Dĩ Ninh lại chẳng quan tâm. Anh ngẩng đầu nhìn Tề Liên Sơn, hỏi không đầu không đuôi: "Người đâu rồi?"
Tề Liên Sơn lấy lại tinh thần, dựa vào sự ăn ý nhiều năm của họ, lập tức trả lời: "Đã tìm được bốn người, đều đưa về cho sếp Tưởng rồi ạ."
"Không phải." Cận Dĩ Ninh dừng lại, nhất thời không gọi được tên đối phương, "Tôi hỏi Biên Đình và Đinh..."
"Đinh Gia Văn." Tề Liên Sơn nói thêm, lập tức nói: "Bọn họ vẫn đang ở bệnh viện."
"Ừ." Cận Dĩ Ninh gật đầu, sau đó quay sang hỏi Bullet đứng bên kia: "Mấy người Thái kia thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!