Chương 35: Chó hoang

Mặc dù Biên Đình đã nhận sai và xin lỗi nhưng Cận Dĩ Ninh vẫn thật sự lạnh nhạt với cậu suốt một khoảng thời gian dài. Ngay cả Đinh Gia Văn cũng trêu cậu, nói rằng lần này cậu chọc giận Hoàng đế và bị đày đến Hình Bộ.

Mãi đến hơn nửa tháng sau, Cận Dĩ Ninh mới miễn cưỡng cho Biên Đình một chút sắc mặt dễ coi, còn đưa cậu đến trường đua ngựa.

Lúc cả nhóm đến nơi, một người đàn ông trẻ tuổi đã chờ sẵn ở đó. Anh ta là bạn của Cận Dĩ Ninh, vừa từ nước ngoài trở về, muốn tìm nơi gửi con ngựa mà mình mang về nên hẹn Cận Dĩ Ninh gặp ở đây.

Sau mấy câu khách sáo, Biên Đình khẽ nói với Cận Dĩ Ninh: "Sếp Cận, tôi đến chuồng ngựa trước."

Cận Dĩ Ninh gật đầu: "Đi đi."

Đối với trường đua ngựa này, Biên Đình không xa lạ gì. Một là vì ngựa của Cận Dĩ Ninh đều được nuôi ở đây, hai là bản thân Cận Dĩ Ninh hiện giờ không thể cưỡi ngựa nữa. Để Biên Đình có thể chăm sóc tốt cho đám ngựa ấy, từ hai năm trước anh đã sắp xếp cho Biên Đình học cưỡi ngựa tại đây.

Sau khi Biên Đình rời đi, Cận Dĩ Ninh dẫn bạn đi dạo một vòng quanh trại, giới thiệu sơ qua tình hình chung rồi đưa anh ta quay lại khán đài ngồi.

Vừa ngồi xuống, người bạn đã hỏi anh: "Chân cậu dạo này sao rồi?"

Bạn của Cận Dĩ Ninh họ Lê, anh ta là một tiến sĩ y khoa du học từ Mỹ về. Lần này đến, ngoài việc tìm chỗ cho ngựa, anh ta còn muốn nói chuyện với Cận Dĩ Ninh về tình trạng chân của anh.

Cận Dĩ Ninh liếc nhìn xuống dưới, giọng bình thản như thường: "Vẫn như cũ thôi."

"Thật ra trước khi về nước, tôi đã cùng chuyên gia bên Mỹ nghiên cứu lại tình trạng của cậu." Bác sĩ Lê nói, "Tôi có một phương án điều trị, cậu có muốn nghe thử không?"

Cận Dĩ Ninh đang định trả lời thì chợt thấy Tưởng Thiên Tứ được một nhóm người vây quanh, loạng choạng từ bậc thang đi xuống.

Cận Dĩ Ninh liếc mắt ra hiệu cho bác sĩ Lê, người kia lập tức hiểu ý, hai người đồng loạt ngừng cuộc trò chuyện.

Tưởng Thiên Tứ để đám người đi theo ở lại phía sau, bước xuống vài bậc, đi đến cạnh Cận Dĩ Ninh: "Dĩ Ninh, trùng hợp ghê, hôm nay lại gặp cậu ở đây."

Hắn nhìn quanh một vòng, không thấy Biên Đình đâu, bèn hỏi: "Đang kèm Tiểu Biên học à?"

Tưởng Thiên Tứ tên thật là Trương Thiên Tứ, hắn điển hình là kiểu đàn ông phượng hoàng. Được sinh ra trong một gia đình ngư dân bên bờ biển, trên hắn có đến sáu chị gái, sau khi cưới con gái duy nhất của Tưởng Thịnh thì mới một bước lên mây, có được địa vị như ngày nay. Để báo đáp ơn tái sinh của ba vợ, hắn tự nguyện nhập họ Tưởng, đổi luôn họ của mình theo họ của ông.

Sau khi phất lên, Tưởng Thiên Tứ ngày càng thích phô trương hình thức. Trời tháng bảy tháng tám nóng như đổ lửa, mà hắn vẫn cố mặc nguyên bộ vest ba lớp khi ra ngoài, thể hiện "khí chất cao quý" và "đẳng cấp" của mình.

Cận Dĩ Ninh quá hiểu tên anh rể này, anh không nhiệt tình đáp lại, chỉ liếc nhìn bác sĩ Lê đối diện rồi nói: "Tôi có hẹn với bạn."

Tưởng Thiên Tứ làm như vừa thấy người lạ lần đầu, nhìn bác sĩ Lê từ trên xuống dưới, lập tức nở nụ cười xã giao: "Thì ra là bạn của Dĩ Ninh. Tôi là anh rể của Dĩ Ninh, Tưởng Thiên Tứ."

Bác sĩ Lê không đứng dậy, chỉ mỉm cười gật đầu: "Chào anh, tôi là Lê Diệu Đình."

Tưởng Thiên Tứ lập tức bám lấy: "Ngài Lê không ngại cho tôi ngồi chung chứ?"

"Đương nhiên không ngại rồi." Bác sĩ Lê lịch sự kéo một chiếc ghế trống ra, "Mời anh ngồi."

Mặc dù giữa Cận Dĩ Ninh và Tưởng Thiên Tứ sớm đã đấu đá ngầm công khai, nhưng khi gặp mặt thì vẫn tỏ ra hòa thuận. Thêm bác sĩ Lê có mặt, cũng chẳng tiện nói chuyện làm ăn, thế là ba người cứ ngồi cạnh sân, trò chuyện dăm ba câu vô thưởng vô phạt.

Trong lúc trò chuyện vui vẻ, Biên Đình dắt vào sân một con ngựa đen tuyền không chút tạp sắc. Tưởng Thiên Tứ không tiếp tục đề tài "rốt cuộc là ngựa Ả Rập tốt hơn hay ngựa Selle Français tốt hơn", mà ánh mắt đảo một vòng quanh con ngựa rồi trêu ghẹo Cận Dĩ Ninh: "Không ngờ đấy, đến cả con ngựa cưng mà cậu yêu thích nhất mà cũng đem tặng cho Tiểu Biên rồi."

"Chỉ là một con ngựa thôi mà." Giọng nói của Cận Dĩ Ninh thản nhiên, không mấy để tâm, "Hơn nữa tôi cũng chẳng cưỡi nổi."

"Thấy không, Dĩ Ninh là người như vậy đấy." Tưởng Thiên Tứ trông chẳng khác gì một người anh rể cưng chiều em vợ, bất đắc dĩ quay sang bên cạnh vị bác sĩ Lê để than thở, "Nghe cậu ấy nói kìa, tôi cũng không biết phải đáp sao nữa."

Bác sĩ Lê phối hợp mà nói, "Suy nghĩ như vậy cũng tốt mà."

Biên Đình vốn đã có ngoại hình nổi bật, nay lại mặc một bộ đồ cưỡi ngựa chỉnh tề càng làm tôn thêm ưu thế ngoại hình của cậu. Vừa xuất hiện, cậu lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Không biết từ lúc nào, tiếng trò chuyện bên ngoài đã im bặt, ánh mắt của mọi người đều bị cậu thu hút theo bản năng.

Tưởng Thiên Tứ nhìn Biên Đình dắt ngựa đi một vòng quanh sân, tặc lưỡi cảm thán: "Phải nói là nhìn cũng ra dáng đấy."

Cái tên họ Tưởng này đúng là hai mặt, thường ngày thì kết nghĩa anh em với Biên Đình nhưng sau lưng lại chẳng ít lần thể hiện sự khinh miệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!