Gió núi cuốn theo lá rơi, cuốn luôn hai vệt đèn đuôi đỏ rực, rồi hòa tan vào màn đêm. Tiếng động cơ ô tô gầm rú biến mất ở khúc cua trên đường núi, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh đặc trưng của núi rừng.
Cứ như vậy, Biên Đình bị Cận Dĩ Ninh vứt lại giữa nơi hoang vu.
Quả nhiên, chỉ cần là việc Cận Dĩ Ninh không muốn làm thì chẳng ai có thể ép được anh. Những chuyện kiểu này, suốt năm năm qua đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Không biết vì lý do gì, mấy năm gần đây, Cận Dĩ Ninh cố tình hay vô ý đều gạt Biên Đình ra ngoài cuộc, không cho cậu nhúng tay vào việc công ty. Ngay cả Đinh Gia Văn cũng đã có thể tự mình đảm đương mọi mặt trận, còn Biên Đình thì đến cả "vành đai" của vòng lõi còn chưa chạm tới.
Nghĩ đến việc mình nằm vùng suốt sáu năm mà lại nhận được kết cục như vậy. Biên Đình chán nản đá một hòn đá ven đường, rồi lôi Cận Dĩ Ninh ra mắng thầm từ đầu đến chân.
Nhưng so với nhiệm vụ mịt mờ không có ngày kết thúc kia, điều trước mắt đáng lo hơn là hoàn cảnh hiện tại của cậu.
Biên Đình bị đuổi xuống xe ở đoạn đường núi quanh co, nơi đây trước không có làng mạc, sau không có cửa hàng, điện thoại của cậu lại rơi mất trên xe trong lúc xô đẩy, bây giờ muốn đuổi theo xe của Cận Dĩ Ninh là chuyện không thể. Vậy nên việc làm sao để xuống núi trở thành vấn đề cấp thiết nhất lúc này.
Người sống không thể bị bí tiểu mà chết. Tối hôm đó, Biên Đình dùng chính đôi chân mình xuống núi, đi đến nơi có người ở, may mắn đón được một chiếc xe tải nhỏ chở rau đi ngoại ô vào sáng sớm. Cuối cùng cậu cũng về được nhà khi trời vừa hửng sáng.
Biên Đình đã đi trên con đường đó suốt cả đêm. Khi cậu về đến nhà thì Cận Dĩ Ninh đã về trước rồi. Nghe Cầm Cầm nói lần này có vẻ xảy ra rắc rối không nhỏ, Cận Dĩ Ninh vừa về đến liền vào thẳng phòng làm việc, thậm chí không ghé qua phòng ngủ.
Đáng đời. Biên Đình lẩm bẩm trong lòng.
"Sao giờ này cậu mới về?" Cầm Cầm vừa nói vừa nhận ra có gì đó không ổn, "Tối qua ông chủ Cận ra ngoài mà không đưa cậu theo à?"
Thật đúng là nhắc đến chuyện nào là đau đúng chuyện đó. Biên Đình bực bội đáp: "Không có."
Rồi cậu nói thêm: "Tôi về phòng ngủ trước đây."
Đúng lúc này, Đinh Gia Văn vừa ăn sáng xong, đang lau miệng bước ra từ phòng ăn. Nhờ vậy, Biên Đình mới biết được từ miệng cậu ta rằng: Tin tức hàng của Tưởng Thiên Tứ cập cảng vào tối qua đã bị tiết lộ từ trước, cảnh sát đã sớm bố trí mai phục, định một mẻ bắt gọn tất cả.
May mà vào thời khắc then chốt, Cận Dĩ Ninh kịp thời có mặt, đứng ra làm trung gian để dàn xếp. Sau cùng, tuy có mất một lô hàng nhưng không liên lụy đến Tập Đoàn Tứ Hải, coi như tốn tiền để tránh họa, trong cái rủi có cái may.
"Cậu không tận mắt thấy dáng vẻ của sếp Cận tối qua đâu, chậc chậc, đúng là..."
Đinh Gia Văn vẫn còn đắm chìm trong sự hưng phấn của đêm qua, cậu ta kéo Biên Đình lại, mồm năm miệng mười kể lại cảnh tượng gay cấn lúc đó, cùng cách Cận Dĩ Ninh xuất hiện như thần binh giáng thế, nắm toàn cục trong tay, xoay chuyển tình thế đầy ngoạn mục.
Vẻ mặt của Biên Đình vẫn luôn ủ rũ, trông chẳng có chút hứng thú nào, chưa để Đinh Gia Văn biểu diễn xong đã bỏ mặc cậu ta, nói muốn về phòng ngủ bù.
"Ê, khoan đã." Đinh Gia Văn rốt cuộc cũng thu lại h*m m**n kể chuyện, chặn cậu lại và nói chuyện chính: "Sếp Cận vừa mới dặn, khi cậu về thì lên thư phòng gặp ngài ấy một chuyến."
Cận Dĩ Ninh mà mời lúc này, tám phần là chẳng có chuyện gì tốt lành. Dù Biên Đình có không tình nguyện thì cũng phải đi.
Cậu uể oải bước lên lầu, đứng ngoài cửa gõ ba tiếng, nghe thấy bên trong vang lên một tiếng "Vào đi", lúc đó mới đẩy cửa bước vào.
Trên TV đang phát bản tin buổi sáng, nói rằng mùa mưa ở Đông Nam Á năm nay mưa lớn xảy ra liên tục, nhiều nơi bị ngập lụt nghiêm trọng, cơ sở hạ tầng bị phá hủy nặng nề.
Hôm nay, Cận Dĩ Ninh dường như đặc biệt quan tâm đến vấn đề dân sinh ở Đông Nam Á, ngồi sau bàn làm việc, tay cầm một tập tài liệu đang mở, mắt không rời khỏi màn hình TV.
Anh vẫn còn mặc bộ đồ từ tối qua, sắc mặt không tốt, dưới mắt là quầng thâm xanh xám, trông như thể cả đêm không ngủ. Thấy Biên Đình đến, Cận Dĩ Ninh chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói lời thừa nào, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm qua cậu rời khỏi trường học xong rồi đi đâu?"
Trong lòng Biên Đình lúc này cũng đang ngầm đấu khẩu với anh, liền cố tình trả lời chệch hướng: "Tôi đi bộ xuống núi."
Câu này vừa để lảng tránh, vừa là lời mỉa mai, thái độ giận dỗi đã thể hiện rõ ràng nhưng Cận Dĩ Ninh như thể chẳng hiểu ẩn ý trong đó, tiếp tục truy hỏi: "Vậy trước đó nữa thì sao?"
Thì ra anh muốn hỏi chuyện này.
Biên Đình lảng tránh trọng điểm, trả lời qua loa: "Tôi giúp sếp Tưởng xử lý một số việc."
"Biên Đình."
Cận Dĩ Ninh ném mạnh tập hồ sơ trong tay xuống mặt bàn, ánh mắt sắc lạnh như băng. Anh không còn lòng vòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề, chất vấn gay gắt: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, đừng dính dáng vào chuyện của Tưởng Thiên Tứ? Cậu làm kiểu gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!