"Chúng ta đến với câu tiếp theo. Chứng minh phương trình x = a sin x + b, trong đó a > 0, b > 0..."
Một buổi chiều tháng sáu, không khí trong giảng đường đại học yên ắng đến kỳ lạ. Thứ âm thanh duy nhất vang lên là tiếng ve kêu ngoài cửa sổ và tiếng sột soạt của bút viết lướt trên giấy.
Biên Đình ngồi hàng ghế thứ ba từ dưới lên trong giảng đường bậc thang. Ánh mắt lướt qua những dòng chữ thầy viết trên bảng trắng, tay cậu cầm một cây bút bi gel, nhanh chóng tính toán trên giấy.
Không may, đúng lúc ấy, điện thoại của cậu đột ngột đổ chuông, kéo theo ánh nhìn từ các bạn học xung quanh và cả thầy giáo trên bục giảng.
"Xin lỗi." Biên Đình khẽ nói một câu xin lỗi, rồi lập tức tắt chuông. Hôm nay đi vội quá, cậu quên chỉnh điện thoại về chế độ im lặng trước khi vào lớp.
Cuộc gọi vừa bị ngắt, chưa đầy một giây sau, một tin nhắn liền gửi tới. Biên Đình trượt màn hình xem lướt qua nội dung.
Không trả lời tin nhắn, cậu liền gập sách vở lại, thu dọn phần ghi chép còn dang dở, đứng dậy và lặng lẽ rời khỏi lớp học.
"Bạn ơi, bạn ơi!"
Biên Đình vừa bước ra hành lang, một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài và đôi mắt to tròn đã gọi với theo từ xa: "Đợi chút đã!"
Biên Đình dừng bước, cô gái ôm một chồng tờ rơi to chạy đến trước mặt cậu.
"Vào tối Trung thu, câu lạc bộ bọn mình tổ chức một buổi giao lưu liên hoan." Cô rút một tờ màu sắc rực rỡ, đưa cho Biên Đình. "Cậu có hứng thú tham gia không?"
Biên Đình nhận lấy tờ rơi nhưng không nhìn nội dung bên trong, chỉ lịch sự từ chối: "Xin lỗi, tôi không có thời gian."
Nói xong Biên Đình định rời đi nhưng cô gái lại vội vàng chặn cậu lại: "Khoan đã! Ờm... tớ đã thấy cậu trong trường rất nhiều lần rồi, cậu có thể cho tớ số điện thoại được không?"
Biên Đình bật cười nhẹ: "Tôi không phải sinh viên trường các bạn. Chỉ là thỉnh thoảng tới nghe ké mấy buổi thôi." Cậu liếc nhanh đồng hồ trên cổ tay, rồi nói: "Tôi có việc gấp, phải đi ngay rồi."
Sau khi tạm biệt cô gái, Biên Đình rảo bước xuống tầng trệt của tòa nhà giảng dạy, mở cửa bước vào một chiếc xe Mercedes
- Benz màu đen.
Năm nay Biên Đình hai mươi ba tuổi. Trong suốt năm năm qua, cậu đã hoàn thành sự lột xác từ một con sâu thành bươm bướm, trở thành một chàng trai trẻ cao ráo và điển trai. Khuôn mặt ưa nhìn, cách ăn mặc chỉnh chu, thậm chí mang chút khí chất quý phái. Cậu thường lái chiếc xe hơi màu đen ra vào khuôn viên trường, lâu dần đã khiến không ít sinh viên chú ý.
Nhưng thực tế, Biên Đình không phải sinh viên trường Đại học Thành phố Cảng. Cậu đã bỏ học từ cấp ba, học bạ bị thu hồi, con đường học đại học với cậu đã khép lại từ lâu. Muốn học hỏi thêm kiến thức, cậu chỉ có thể tận dụng thời gian rảnh trong công việc để đến lớp nghe ké.
Vừa ngồi vào xe, một tin nhắn khác lại được gửi tới. Không chần chừ, Biên Đình đạp ga hết cỡ, lao nhanh tới bến cảng Tứ Hải, đi qua nhiều khúc cua gắt để đến một nhà kho nằm khuất trong một góc không ai chú ý.
Trước khi xuống xe, Biên Đình không quên ném cặp sách ra ghế sau. Cậu chỉnh lại mái tóc hơi mang dáng dấp học sinh trước gương chiếu hậu, khoác thêm chiếc áo vest bên ghế phụ lên người, gương mặt lập tức mang vẻ lạnh lùng cứng cỏi rồi mới mở cửa bước xuống xe.
Ngoài cổng nhà kho, bốn gã đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen đang canh chừng. Vừa thấy Biên Đình đến, họ lập tức bước tới chào hỏi:
"Anh Biên."
"Anh Biên, anh đến rồi."
Biên Đình chỉ gật đầu lạnh nhạt xem như đáp lại, rồi ngay lập tức hỏi: "Người đâu rồi?"
Gã đàn ông lực lưỡng lập tức đáp: "Ở bên trong."
Biên Đình lại hỏi: "Tình hình thế nào?"
Gã kia nói: "Đã khai hết rồi."
Biên Đình bước thẳng về phía trước: "Dẫn tôi đi xem."
Cánh cửa sắt nặng nề vừa mở ra, luồng không khí tanh nồng mùi máu liền xộc thẳng vào mặt.
Lúc này đã gần hoàng hôn nhưng bên trong kho lại sáng như ban ngày, mấy bóng đèn chiếu sáng công suất lớn trên trần thi nhau tỏa nhiệt, thiêu đốt tất cả mọi người trong đó, chẳng phân biệt ai với ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!