Về sau, Biên Đình quy kết mọi biểu hiện bất thường của bản thân trong đêm hôm đó là do "hiệu ứng cầu treo". (*)
Vài ngày sau, cảnh sát lên truyền hình công khai tuyên dương người chỉ điểm đã lập công lớn trong vụ án Giang Húc Diệu, nói rằng người này đã nằm vùng trên thuyền của Giang Húc Diệu suốt nhiều năm, chịu đựng gian khổ, ứng biến linh hoạt trong tình huống nguy cấp, dũng cảm xông vào phòng sau khi du thuyền xảy ra hỗn loạn, từ đó mới chụp được bằng chứng quyết định giúp đưa Giang Húc Diệu ra trước pháp luật.
Biên Đình cùng Cận Dĩ Ninh ngồi xem tin tức ở nhà. Cận Dĩ Ninh có tin lời cảnh sát nói hay không, Biên Đình không biết. Cũng vậy, cậu không cách nào biết được, đêm sinh nhật hôm ấy, Cận Dĩ Ninh vốn dĩ có định rút khẩu súng kia ra hay không, hay chỉ là anh đã đổi ý vào phút chót.
Tóm lại, từ lúc Biên Đình đến bên Cận Dĩ Ninh, nguy cơ lớn nhất đã được cậu vượt qua một cách yên ổn.
Nhưng cuộc sống sau đó của Biên Đình lại trở nên bận rộn hơn vì mấy cuốn sách mà Cận Dĩ Ninh tặng. Ban ngày cậu vẫn đi làm như thường, còn buổi tối vì phải đối phó với những lần kiểm tra bất ngờ của Cận Dĩ Ninh, nên thường phải chong đèn học đến tận khuya.
Sau một thời gian, cậu gầy đi trông thấy khiến dì Huệ lo lắng không yên.
Hôm ấy là Chủ nhật. Buổi chiều, Biên Đình vẫn như thường lệ ở trong phòng đọc sách, Đinh Gia Văn thì rảnh rỗi, cậu ta chổng mông lên, nằm bò trước bàn học rộng rãi của cậu, hứng thú nhìn con bồ câu sống động trên chiếc đồng hồ báo thức cổ, thỉnh thoảng nó lại thò đầu ra ngó nghiêng.
"Sếp Cận thật thiên vị ghê." Ban đầu cậu ta còn thấy mới lạ, nhìn một lúc liền thấy chán, bĩu môi, liếc quanh một vòng rồi nói giọng chua chát: "Phân cho cậu căn phòng tốt thế này, lại nói là để vệ sĩ ở, ai mà tin được chứ."
Biên Đình đang cúi gằm mặt xuống bàn cắm cúi viết liên tục, nghe Đinh Gia Văn nói vậy thì cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ đáp lại, "Vậy thì đổi cho anh nhé, anh làm hết bài trong quyển này thì cũng được chuyển lên tầng ba ở đó."
Sau sinh nhật hôm đó, phòng của Biên Đình được chuyển từ bên cạnh phòng Đinh Gia Văn lên tầng ba.
Hiện giờ phòng ngủ của cậu nằm đối diện với phòng của Cận Dĩ Ninh. Đó là một căn phòng đôi đối xứng với phòng chính. Diện tích không những lớn hơn nhiều so với phòng cũ, mà đồ đạc bài trí cũng được làm theo tiêu chuẩn của chủ phòng. Trong bản thiết kế ban đầu, đây vốn dĩ là phòng dành cho chủ phòng là nữ.
Lý do Cận Dĩ Ninh đưa ra thì rất đơn giản, anh nói rằng phòng trên tầng ba diện tích rộng hơn, có thể đặt được tủ sách lớn và bàn học, tiện cho Biên Đình học tập.
"Thôi đi, tôi nào có phúc phần đó." Đinh Gia Văn lè lưỡi, kéo quyển bài tập Biên Đình vừa làm xong trên bàn lại, "Nhìn thấy mấy con số này là tôi đau đầu rồi, còn cái này nữa..." Cậu ta vươn cổ ra, liếc vào quyển sách Biên Đình đang đọc, "Chậc, chậc, tiếng Anh á? Trời ơi, tha cho tôi đi, hai mươi sáu chữ cái tôi chỉ nhận biết có một nửa..."
Biên Đình chẳng buồn để ý đến mấy lời nhận xét của Đinh Gia Văn, vẫn cúi đầu chăm chú ghi chép vào sách.
Kiểu trò chuyện thế này, Đinh Gia Văn đã quá quen thuộc, cậu ta cũng không để tâm, vẫn tiếp tục lảm nhảm: "Cậu nói xem sếp đang nghĩ gì vậy? Sao tự dưng lại bắt cậu học? Thời nay làm vệ sĩ cũng cần có bằng cấp rồi hả? Hay định đề bạt cậu làm đội trưởng đội vệ sĩ?"
"Tôi không biết." Biên Đình vẫn không ngẩng đầu, tay lật sang trang sách mới.
"May mà không bắt tôi học." Đinh Gia Văn bĩu môi, trong giọng nói lộ rõ vẻ may mắn, tiện tay quăng quyển sách sang một bên, rồi duỗi người một cái, "Ở phòng dưới lầu cũng tốt, ít ra không phải chịu khổ như vậy."
Việc Đinh Gia Văn nhắc đến chuyện này lại khiến Biên Đình nhớ đến đêm sinh nhật hôm đó, trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc khó diễn tả, khiến cậu thấy bức bối không yên.
Nhưng lúc ấy cậu chưa từng nghĩ sẽ đào sâu tìm hiểu cảm giác phiền muộn đó đến từ đâu, nên lại vô thức đổ lỗi lên đầu Đinh Gia Văn, càng lúc càng không muốn để ý đến cậu ta.
Hôm này là ngày cuối tuần hiếm hoi, Đinh Gia Văn tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở lì trong phòng Biên Đình. Sau khi tranh thủ ăn hết chỗ đồ ăn vặt mà dì Huệ mang tới, cậu ta liền biến mất tăm một mạch xuống lầu.
Đinh Gia Văn đi rồi, Biên Đình cuối cùng cũng có thể tập trung đọc sách. Nhưng có lẽ do gần đây quá mệt mỏi, càng đọc mắt cậu càng díp lại. Chẳng mấy chốc đã gục đầu xuống bàn mà thiếp đi lúc nào không hay.
Giấc ngủ lần này của Biên Đình rất sâu, thậm chí còn nằm mơ. Trong giấc mơ ngắn ngủi ấy, cậu thấy lại rất nhiều chuyện thời còn đi học.
Khác với Đinh Gia Văn, việc học lại đối với Biên Đình không phải là điều gì quá khổ sở. Trước khi nghỉ học, thành tích của cậu tuy không nổi bật nhưng cũng tạm ổn, không đến mức tệ.
Một buổi chiều năm lớp 10, cậu tan học về như thường lệ, vừa bước vào nhà đã thấy cảnh tượng tan hoang. Mấy khung cửa kính đều bị đập vỡ, mảnh vỡ văng khắp sàn nhà, trong phòng khách bàn ghế bị xô ngã ngổn ngang, chiếc TV cũ kỹ bằng tuổi cậu cũng đã vỡ nát.
Phải biết rằng, cái tivi ấy là món đồ điện tử tử tế duy nhất trong nhà của cậu.
Biên Đình bước vào phòng khách, khẽ đá văng lớp ruột thủy tinh vỡ của ấm nước nóng. Đúng lúc đó, từ phía phòng tắm vang lên tiếng cãi nhau dữ dội.
"Nói mau! Số tiền còn lại ở đâu!"
Là một giọng đàn ông khàn đặc, hung tợn.
Ngay sau đó là tiếng người phụ nữ the thé hét lên: "Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho anh biết? Cút ngay cho tôi!"
Nghe thấy giọng người phụ nữ, Biên Đình lập tức buông cặp sách xuống, bước nhanh vào phòng tắm. Cậu nhận ra đó là giọng của mẹ mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!