Biên Đình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cậu lấy một chiếc lót ly, đặt ly nước nóng bên cạnh tay của Cận Dĩ Ninh, không né tránh gì mà nhìn thẳng vào ánh mắt anh, nói: "Tất cả đều là sự thật."
Cận Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào Biên Đình, sắc mặt vẫn không chút biểu cảm, như thể đang đánh giá độ chân thực trong lời nói của cậu. Vài giây sau, anh khẽ cười khẩy một tiếng, rồi nói.
"Tuổi còn trẻ mà trải đời cũng khá đấy."
Biên Đình hiểu rõ ý tứ sâu xa trong ánh mắt của Cận Dĩ Ninh, nhưng anh không biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ đặt cốc nước nóng lên bàn, cuối cùng còn không quên nhẹ giọng nhắc một câu: "Ngài Cận, cẩn thận kẻo bỏng."
Tập hồ sơ trong tay Cận Dĩ Ninh chứng tỏ rằng hôm nay anh đã chuẩn bị kỹ càng. Tất nhiên anh sẽ không dễ dàng lật qua trang này như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh rời mắt khỏi người Biên Đình, tiếp tục lật giở tập hồ sơ trong tay, giọng điệu không thể đoán được cảm xúc: "Năm đó cậu ngồi tù vì chuyện gì?"
Biên Đình chắc chắn rằng Cận Dĩ Ninh đã bắt đầu nghi ngờ. Tối nay, đang chờ đợi cậu chính là một cuộc thẩm vấn trong phòng làm việc này.
Việc cậu có thể toàn mạng rời khỏi nơi này hay không, phụ thuộc vào câu trả lời của cậu có đủ sức khiến Cận Dĩ Ninh xóa bỏ nghi ngờ hay không.
Biên Đình không rõ Cận Dĩ Ninh đã nắm được bao nhiêu thông tin liên quan đến mình. Cậu bước đến trước mặt Cận Dĩ Ninh, giữ một khoảng cách vừa phải, không xa không gần, rồi bình tĩnh nói ra lời giải thích đã chuẩn bị sẵn từ lâu: "Đánh nhau, ẩu đả, cuối cùng rút dao đâm người."
"Vì sao?" Cận Dĩ Ninh bình tĩnh hỏi.
"Bởi vì người đó nói tôi là đồ con hoang," Biên Đình lạnh nhạt thuật lại, "Còn rẻ mạt hơn cả chó hoang không ai thèm ngoài đường."
Biên Đình thực sự đã phải chịu đựng những lời nhục mạ như vậy nhưng chuyện từng ngồi tù thì là giả. Bao nhiêu khổ cực cậu đều đã nếm trải, bị chửi vài câu thì có đáng gì. Để thuận lợi gia nhập Tập đoàn Tứ Hải, lý lịch của cậu đã được cảnh sát ngụy tạo, thông tin vừa thật vừa giả đan xen lẫn nhau.
"Sau khi ra tù thì cậu làm gì?" Nghe Biên Đình nói vậy, Cận Dĩ Ninh không bộc lộ rằng anh tin hay không tin, càng không có chút cảm xúc dao động nào. Anh lật sang một trang tài liệu khác, hỏi bâng quơ: "Đã từng đi học chưa?"
Cảnh sát đã dựng lên lý lịch của Biên Đình dựa trên tình trạng thật của cậu, tất cả hồ sơ đều đầy đủ. Mọi chi tiết bên trong, Biên Đình cũng đã thuộc nằm lòng.
Nhưng áp lực toát ra từ toàn thân của Cận Dĩ Ninh lúc này vẫn khiến cậu vô thức bắt đầu căng thẳng.
"Sau đó tôi đã quay lại trường tiếp tục học." Biên Đình không đoán được Cận Dĩ Ninh đang toan tính điều gì, lòng bàn tay hơi ẩm ướt, "Học đến lớp 10 thì bỏ."
"Tại sao?" Cận Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn cậu và hỏi.
Biên Đình trả lời: "Vì vụ giết người mà mẹ tôi đã gây ra."
Chuyện này là thật, sau khi sự việc xảy ra, Biên Đình phải chạy đôn chạy đáo vì chuyện của mẹ, không còn tâm trí để lo việc học. Sau đó, người nhà của nạn nhân liên tục đến trường gây rối, khiến cậu cuối cùng cũng không thể tiếp tục đi học được nữa.
"Chuyện đó xảy ra năm cậu mười bảy tuổi." Tập hồ sơ trong tay Cận Dĩ Ninh cũng vừa lật đến trang đó. Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thẻ của Biên Đình năm đó, bất chợt hỏi: "Bây giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Đối mặt với câu hỏi như vậy, Biên Đình đã hình thành phản xạ có điều kiện. Cậu vừa mở miệng, theo bản năng định trả lời: "Hai mươi."
Nhưng cậu liếc nhìn khuôn mặt nghiêng dưới ánh đèn của Cận Dĩ Ninh, không biết bị điều gì mê hoặc, cậu cúi đầu xuống, thành thật trả lời: "Mười tám."
Cận Dĩ Ninh khẽ "ồ" một tiếng, "Thì ra cậu mới mười tám tuổi."
Về chuyện này, Cận Dĩ Ninh cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, bởi hôm nay Tề Liên Sơn đã đến khu gần nhà của Biên Đình để xác minh. Theo thông tin từ hàng xóm lân cận, năm sinh thực sự của Biên Đình muộn hơn hai năm so với trong hồ sơ.
Nói cách khác, cậu đã nói dối về tuổi của mình.
Vì tuổi tác là giả nên những thông tin khác cũng khó mà chứng minh được. Vốn dĩ, Cận Dĩ Ninh định lợi dụng điểm đó để một lần vạch trần toàn bộ lời dối trá của Biên Đình. Không ngờ, cậu lại thẳng thắn thừa nhận trước một bước.
"Nhưng trên chứng minh thư của cậu, tại sao lại ghi là hai mươi tuổi?" Cận Dĩ Ninh đúng lúc tỏ ra nghi hoặc, như thể vừa mới phát hiện ra điều này.
Biên Đình nói: "Lúc mẹ tôi làm giấy tờ đăng ký khai sinh cho tôi, bà đã điền sai năm sinh. Sau đó bà thấy phiền phức nên cũng lười không sửa nữa."
Cậu không nói dối. Từ khi bắt đầu đi học, cậu luôn nhỏ hơn các bạn cùng lớp hai tuổi. Ngay cả Tần Miện cũng không biết cậu vừa mới đủ tuổi thành niên, nếu không thì y đã chẳng gan to bằng trời mà để một người chưa thành niên làm người chỉ điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!