"Thật tiếc quá, Cận... bị què sao?"
Trong căn phòng trống trải sáng trưng, bên những chiếc giường sắt hai tầng, bốn chàng trai đang co ro ngồi cạnh nhau thì thầm, khăn tắm quấn quanh cổ và quần áo để trên tay.
"Đợt trước tôi nghe nói có một vệ sĩ đã chết."
"Không thể nào, đi theo anh ta thật sự nguy hiểm đến vậy sao?"
"Nếu không thì cậu nghĩ anh ta cần nhiều vệ sĩ như vậy để làm gì? Để chết thay cho anh ta chứ còn gì nữa."
Mọi người đang trò chuyện rôm rả thì cửa mở, Biên Đình và Đinh Gia Văn đang đẩy cửa bước vào. Bốn chàng trai nhìn nhau rồi ngừng nói.
Một người cao gầy đẩy một người mập bên cạnh ra và nói: "Đi thôi, chúng ta đi tắm."
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại Biên Đình và Đinh Gia Văn. Thấy xung quanh không còn ai, Đinh Gia Văn kéo tay áo Biên Đình, đôi mắt phấn khích đến sáng rực: "A Đình, tất cả đều là thật sao? Chúng ta thật sự đang ở trong biệt thự của Cận Dĩ Ninh sao?"
Đinh Gia Văn với vẻ mặt say mê đi một vòng quanh phòng, rồi ghé sát mặt vào trước Biên Đình: "Không được, không được, hay là cậu tát tôi một cái đi, tôi thấy mình như đang mơ vậy."
Một sở thích lớn của Đinh Gia Văn chính là mê mẩn những "lý thuyết thành công" kiểu như chỉ cần cố gắng là sẽ được đền đáp, con người có thể chiến thắng số phận. Vì vậy, trong mắt cậu ta những "người thành đạt" ấy luôn có một sự ngưỡng mộ đặc biệt.
Có vẻ như nếu cậu ta có liên quan gì đến Cận Dĩ Ninh thì cậu ta sẽ trở thành một người cao cấp.
"Tỉnh táo lại đi, Đinh Gia Văn, chúng ta chỉ là vệ sĩ của Cận Dĩ Ninh thôi." Những lời đó của Đinh Gia Văn đã quấy rầy cậu suốt cả buổi tối khiến Biên Đình phát bực, sự kiên nhẫn của cậu sớm đã cạn sạch cho nên cậu tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của đối phương: "Theo Cận Dĩ Ninh thì đã sao? Nói cho cùng, chúng ta cũng chỉ là những con chó bên cạnh anh ta mà thôi."
"Vệ sĩ thì sao chứ? Không ít ông chủ lớn cũng bắt đầu từ lái xe hay lễ tân đó thôi." Nghe Biên Đình nói vậy, Đinh Gia Văn liền tỏ vẻ không hài lòng: "Hơn nữa, chó thì cũng có nhiều giống lắm. Dù là chó của Cận Dĩ Ninh đi nữa thì mạng sống của nó cũng đáng giá hơn tụi mình rồi."
Nói xong, Đinh Gia Văn nghiêm chỉnh "gâu" một tiếng về phía Biên Đình, cuối cùng cũng khiến cậu bật cười.
Đinh Gia Văn tuy có phần lý tưởng hóa và hơi ngây thơ, nhưng câu kết luận "chó còn cao quý hơn người" của cậu ta thì Biên Đình không thể bác bỏ được.
Cười đủ rồi, cậu không nói tiếp chủ đề vô nghĩa này nữa mà chất đống quần áo bẩn xuống dưới gầm giường rồi trèo lên giường của mình.
Hóa ra ở bến cảng hôm đó, sau khi Biên Đình và Đinh Gia Văn bị người giám sát đưa đi, không hề xảy ra chuyện bị bắt cóc rồi chuyển sang Thái Lan để bán sang miền Bắc Myanmar như người ta đồn. Họ được Tưởng Thiên Tứ gửi vào một tổ chức vệ sĩ chuyên nghiệp, cùng với vài chục người cùng trang lứa, trải qua khóa huấn luyện kéo dài hai tháng.
Sau khi huấn luyện, sáu người có thành tích tốt nhất được Tưởng Thiên Tứ lựa chọn và cử đến làm vệ sĩ cho Cận Dĩ Ninh.
Sau khi ra khỏi khách sạn Lệ Đô vào tối nay, Cận Dĩ Ninh trở về biệt thự của mình ở lưng chừng núi cùng với sáu "vệ sĩ giá rẻ" do anh rể đưa đến.
Từ đầu đến cuối, dù là rời bến cảng đi vào tổ chức vệ sĩ để huấn luyện hay bị giao cho Cận Dĩ Ninh, không ai từng hỏi ý kiến Biên Đình, Đinh Gia Văn và những người khác. Họ như những món hàng vô tri vô giác trên bến tàu, bị mấy ông tai to mặt lớn tùy tiện điều khiển theo ý muốn.
"Anh có biết từ đây đến nhà của Cận Dĩ Ninh bao xa không?" Biên Đình nằm trên giường, quay lưng về phía Đinh Gia Văn hỏi.
"Chắc phải mất tầm mười phút lái xe nữa." Đinh Gia Văn nghĩ Biên Đình chỉ tò mò nên trả lời cho xong, cậu ta không khỏi thở dài: "Nhà của ông chủ Cận lớn thật."
Sau khi Cận Dĩ Ninh đưa người về, anh thậm chí còn không cho họ vào trong sân mà trực tiếp sắp xếp sáu người này ở một tòa nhà nhỏ bên cạnh cổng lớn.
Trong hoàn cảnh hiện tại, đừng nói là bảo vệ chặt chẽ, họ còn chẳng thể đến gần Cận Dĩ Ninh, cách xa mấy chữ "phất lên như diều gặp gió" một khoảng rất xa.
Nhưng Đinh Gia Văn không quan tâm, cậu ta vẫn đang say mê trong niềm vui "thăng tiến", leo lên giường tầng trên của mình, hai tay v**t v* bộ comple mà Tề Liên Sơn vừa mới cho người mang đến, hai chân đung đưa trong không khí, háo hức lắc qua lắc lại.
"Tôi chưa bao giờ mặc đồ đẹp như vậy! Này, cà vạt thắt thế nào đây?" Đinh Gia Văn cẩn thận cầm cà vạt lên, tỉ mỉ xem xét.
Khi quan sát, trước khi kịp nghiên cứu ra, tim cậu ta bắt đầu đập nhanh.
Đinh Gia Văn buông cà vạt, nhẹ nhàng đá vào lan can đầu giường của Biên Đình, cúi xuống nói với Biên Đình: "Chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn nghe lời sếp Cận, trong tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn đó!"
Biên Đình không muốn làm cậu ta nản lòng nên kéo chăn qua đầu, trở mình, quay đầu về phía Đinh Gia Văn: "Ngủ đi."
Thực ra, Biên Đình không cần phải nói nhiều, tham vọng của Đinh Gia Văn chỉ kéo dài chưa đầy hai tuần đã bị hiện thực tàn nhẫn đè bẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!