Mười một năm sau, phố Quan Đế vẫn náo nhiệt như xưa. Ngày nay, kinh tế khó khăn, các quán vỉa hè mọc lên ngày càng nhiều, những bà chủ quán khi thấy một "con cừu non" trắng trẻo sạch sẽ như Biên Đình thì chẳng ai chịu dễ dàng buông tha.
Biên Đình phải dốc hết mọi mánh khóe mới thoát khỏi đợt tấn công nhiệt tình của các bà chủ quán. Sau đó men theo địa chỉ trong tin nhắn, đến ngồi xuống trước một quán lẩu vỉa hè.
Thấy có khách đến, cô nhân viên vốn đang uể oải lướt điện thoại lập tức trở nên nhanh nhẹn, mau chóng mang dụng cụ ăn uống và trà lên bàn. Biên Đình dùng đũa chọc thủng lớp màng nhựa của bao bì, rồi móc điện thoại ra, gửi đến số không có ghi chú kia hai chữ: [Đến rồi].
Cũng giống như lần đến rạp phim lậu trước đó. Hôm nay Biên Đình đến đây cũng vì một mục đích là gặp mặt "cấp trên" của mình, Tần Miện.
Là "người chỉ điểm" của cảnh sát, mối liên hệ giữa Biên Đình và "cấp trên" của cậu luôn là liên lạc đơn tuyến. Ngoài người đó ra, Biên Đình hoàn toàn không thể tiếp xúc trực tiếp với bất kỳ ai khác trong đội cảnh sát.
Biên Đình đưa mắt quan sát xung quanh một vòng, càng nhìn càng cảm thấy vị cấp trên này thật chẳng đáng tin. Làm gì có cảnh sát nào lại hẹn gặp người chỉ điểm ở một nơi đông người, lộn xộn như thế này chứ.
Tin nhắn gửi đi đã lâu mà vẫn không có hồi âm, bình nước bên cạnh Biên Đình đã uống cạn, màn đêm cũng dần buông xuống. Cả con phố Quan Đế bắt đầu trở nên náo nhiệt, cô nhân viên lúc trước còn mải nghịch điện thoại giờ đã không còn rảnh rỗi nữa, bận rộn chạy tới chạy lui như một con quay bị cuộc sống quất cho quay tít.
Biên Đình ngồi một mình trước bàn chờ mãi không thấy ai đến, cuối cùng cũng cạn kiệt kiên nhẫn. Cậu rút điện thoại ra, đổi sang một giọng địa phương, gọi vào số đó: "Có nhầm không vậy sếp, còn chưa tới nữa à?"
Cuộc gọi lập tức được kết nối, giọng nói bên kia vẫn là kiểu lười biếng, cà lơ phất phơ như thường: "A Đình, hôm nay tôi không tiện nên không qua đó nữa."
"Đùa tôi đấy à?" Biên Đình lập tức mất hết kiên nhẫn, chuyển giọng sang tiếng phổ thông chuẩn chỉnh. Lần gặp mặt hôm nay, là cơ hội mà cậu phải lấy lòng Cận Dĩ Ninh mới đổi được, vậy mà đối phương lại nói không đến.
"Đừng giận mà, tôi không tiện lộ mặt." Tần Miện sớm đã đoán được Biên Đình sẽ phản ứng như vậy, y liền cười an ủi, rồi dịu giọng dỗ dành: "Tôi gọi món cho cậu rồi, vừa ăn vừa nghe tôi nói chuyện nhé."
Lời vừa dứt, một nồi đất nóng hôi hổi đã được bưng lên bàn, ngay sau đó là từng đĩa thịt bò, thịt cừu, hải sản tươi rói lần lượt được dọn ra, đầy ắp và hấp dẫn.
Xem ra hôm nay để hẹn được cậu ra đây, cái tên làm việc chẳng theo quy củ này quả thực đã chịu chơi không ít.
"Nói đi." Biên Đình nghiến răng bẻ đôi đôi đũa dùng một lần trong tay, tạm thời tha thứ cho y lần này.
"Không lâu trước đây, hệ thống của cảnh sát đã bị hack." Giọng Tần Miện nghiêm túc hẳn, không còn kiểu nói đùa như mọi khi, "May mà bên an ninh mạng phát hiện kịp thời và lập tức phản kích, nhưng vẫn có một số hồ sơ vụ án bị rò rỉ."
Đôi đũa trong tay Biên Đình khựng lại, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Bao gồm cả vụ của Giang Húc Diệu sao?"
"Đúng vậy." Tần Miện trả lời dứt khoát, hoàn toàn xác nhận suy đoán của Biên Đình. Ngay sau đó, Tần Miện dành thêm một chút thời gian để trình bày cho Biên Đình những thông tin then chốt bị rò rỉ trong hồ sơ, đặc biệt là những phần có liên quan trực tiếp đến cậu.
"Biên Đình chăm chú lắng nghe, cậu không mấy bận tâm đến sự an nguy của bản thân, ngược lại lại chú ý đến một chi tiết khác mà Tần Miện tiết lộ: "Anh nói là, sau khi Giang Húc Diệu bị bắt, cảnh sát lại nhận được một tài liệu nặc danh khác sao?"
Tài liệu nặc danh này bao gồm báo cáo tài chính, danh sách khách hàng, hợp đồng thương mại,... Và nhiều bằng chứng khác của Công ty Thương mại Húc Diệu. Đối với phía cảnh sát, đây quả thực là một món quà bất ngờ.
Ban đầu, cảnh sát dự định thông qua cái chết của Hứa Linh để buộc tội Giang Húc Diệu. Sự xuất hiện của tài liệu nặc danh này không chỉ củng cố bằng chứng rằng Công ty Thương mại Húc Diệu đã tiến hành hoạt động buôn lậu trong thời gian dài, mà còn giúp cảnh sát xác định được nhiều công ty thương mại khác có quan hệ làm ăn với Giang Húc Diệu.
"Không ngờ lần này nhổ củ cải Giang Húc Diệu lên, lại kéo theo cả một đống bùn lớn." Tần Miện cũng không khỏi cảm thán.
"Ai là người đã gửi tài liệu đó?" Biên Đình luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, "Có điều tra ra được không?"
Tần Miện nói: "Vẫn đang điều tra. Tôi cũng rất tò mò về thân phận của người đó, vì những thứ này đều là tài liệu cơ mật cấp cao của công ty họ, người ngoài căn bản không thể tiếp cận được."
Biên Đình đưa ra một khả năng: "Bên cạnh Giang Húc Diệu... cũng có người của các anh sao?"
"Không có, bên Giang Húc Diệu không có người của bọn tôi." Thấy cuộc trò chuyện càng lúc càng đi xa, Tần Miện lập tức kéo chủ đề quay trở lại, nhắc nhở Biên Đình: "Cậu đừng lo mấy chuyện khác nữa, nếu hồ sơ vụ án bị truyền đến tay Cận Dĩ Ninh thì sẽ rất bất lợi cho cậu. Cậu tính sao? Có muốn tạm ngừng nhiệm vụ không?"
Thì ra rắc rối thực sự lại nằm ở đây. Biên Đình lập tức im lặng, trầm mặc không nói.
Tối hôm đó chỉ có cậu và Cận Dĩ Ninh ở trong phòng của Giang Húc Diệu. Tuy cậu rất chắc chắn rằng Cận Dĩ Ninh không nhìn thấy những gì mình đã làm trong căn phòng đó, nhưng với tính cách đa nghi của anh rất dễ sẽ dồn nghi ngờ lên đầu cậu.
"Chưa đến mức đó đâu." Biên Đình cũng không rõ rốt cuộc là vì lý do gì mà mình lại không chấp nhận đề nghị của Tần Miện, "Nếu thật sự đến lúc đó, tôi sẽ tìm cách ứng phó."
"Cũng đúng, lần này hệ thống bị tấn công chưa chắc đã liên quan đến Tập đoàn Tứ Hải, hơn nữa chẳng phải cậu nói Cận Dĩ Ninh cũng không hỏi lại chuyện đêm đó nữa sao." Tần Miện vốn là người lạc quan, ở đầu dây bên kia an ủi: "Nhưng mọi việc đều sợ có chuyện ngoài ý muốn, bên cảnh sát cũng đã có phương án ứng phó, cậu đừng lo quá."
Sau khi trở về từ bờ sông, Cận Dĩ Ninh không bao giờ hỏi lại Biên Đình vì sao đêm đó cậu lại xuất hiện trong phòng của Giang Húc Diệu nữa. Dường như anh đã tin vào lời giải thích của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!