TrướcSau Nhà bếp nằm ở tầng một của khu nhà chính, phía trước bàn ăn là một ô cửa kính sát đất với góc nhìn 270 độ hướng thẳng ra khu vườn.
Biên Đình ngồi trước bàn, dùng thìa sứ khuấy nhẹ bát canh. Hôm nay, dì Huệ đã hầm nồi canh dưỡng sinh này suốt hơn sáu tiếng đồng hồ. Nước canh vàng trong, bên trên nổi lơ lửng những miếng dừa trắng và kỷ tử đỏ, trông vô cùng hấp dẫn khiến người ta thèm thuồng.
Nhưng ánh mắt cậu lại luôn vô thức bị thu hút bởi hai bóng người một đứng, một ngồi bên bờ hồ.
Sau khi đưa người phụ nữ đến nơi, Tề Liên Sơn liền rất tinh ý rời đi. Người phụ nữ áo đỏ thay thế vị trí trước đó của Biên Đình, tiếp tục cùng Cận Dĩ Ninh dạo bước bên hồ.
Ven hồ cây cối rậm rạp, trên bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu trắng. Hai bóng người một đỏ một đen, đứng giữa khung cảnh ấy như bước ra từ trong tranh, in bóng xuống mặt hồ phẳng lặng.
Cận Dĩ Ninh ngồi trên xe lăn khiến bức tranh hơi không được hoàn chỉnh, nhưng khung cảnh như vậy cũng đã đủ làm say lòng người.
"Xứng đôi", đó là từ đầu tiên bật lên trong đầu Biên Đình.
"Nhìn gì mà đắm đuối thế?" Dì Huệ bưng một đĩa bánh nhỏ bước ra, tò mò nhìn theo hướng ánh mắt của Biên Đình.
"Dì Huệ." Biên Đình hỏi: "Cô ấy là ai vậy?"
"À, cháu nói cô Chu Lê đấy à." Quả nhiên, câu trả lời của dì Huệ đã xác nhận suy đoán của Biên Đình: "Cô ấy là vị hôn thê của ngài Cận."
Vị hôn thê sao? Chiếc thìa sứ trong tay Biên Đình khựng lại một chút nhưng rất nhanh sau đó cậu lại cúi đầu xuống, thản nhiên gạt quả kỷ tử trong bát sang một bên.
Thì ra Cận Dĩ Ninh đã có vị hôn thê, vậy mà trước đây cậu chưa từng thấy nhắc đến trong hồ sơ của cảnh sát.
Việc Cận Dĩ Ninh có vị hôn thê khiến Biên Đình cảm thấy khá bất ngờ. Dù phần lớn thời gian Cận Dĩ Ninh luôn xuất hiện với hình ảnh ôn hòa, gần gũi. Nhưng cậu biết rõ rằng nếu lột bỏ lớp vỏ bọc ấy, bên trong là một trái tim còn lạnh cứng hơn cả tầng băng vĩnh cửu trên vùng Siberia.
Biên Đình thật khó mà tưởng tượng nổi, anh có thể moi ra một chỗ giữa đống tim gan mục nát ấy để đặt trọn vẹn một con người vào đó. Thậm chí còn nảy ra ý định cùng người đó sống trọn đời, một ý nghĩ phi thực tế đến mức khó tin.
Một cuộc giao dịch mà rủi ro lớn hơn lợi ích thế này chẳng giống cái bẫy mà Cận Dĩ Ninh
- người luôn tính toán thiệt hơn sẽ tự nguyện bước vào.
"Bọn họ thật sự sẽ kết hôn sao?" Biên Đình cúi đầu nhấp một ngụm canh, không ngờ câu hỏi trong lòng lại bất cẩn thốt ra thành lời.
Hôm nay tay nghề của dì Huệ có vẻ không được như mọi khi, bát canh này lại chẳng nếm ra được vị mặn nhạt gì cả.
Biên Đình đặt thìa xuống, không còn cảm giác muốn ăn nữa.
"Chắc là sẽ cưới thôi, họ đã đính hôn nhiều năm rồi mà." Dì Huệ vừa chuẩn bị bữa tối, vừa trò chuyện cùng Biên Đình. "Tôi thấy ngài Cận cũng khá thích Chu Lê đấy. Mỗi lần cô ấy đến, ngài ấy đều rất vui."
Quả thật là như vậy. Dù cách một khoảng khá xa, Biên Đình vẫn nhìn thấy rõ nụ cười mang chút cưng chiều trên gương mặt Cận Dĩ Ninh. Cảnh tượng ấy khiến cậu chợt nhớ đến một cụm từ từng học trong lớp văn thời xa xưa: Tiên đồng ngọc nữ.
Chỉ tiếc là, qua khung cửa sổ nhìn ra hồ, cuộc đối thoại giữa cặp đôi ấy nghe thế nào cũng có chút không ổn. Chu Lê vừa thò tay vào túi lấy ra hộp thuốc đã bị Cận Dĩ Ninh liếc mắt một cái ép cô phải cất lại.
"Không cần giữ hình tượng ngọc nữ trong sáng nữa à?" Cận Dĩ Ninh đánh trúng ngay chỗ hiểm, rồi lạnh lùng thêm một câu: "Muốn hút thì tránh xa ra một chút, đừng làm hư trẻ con nhà người ta."
Trẻ con? Nhà anh lấy đâu ra trẻ con chứ?
"Phiền phức, đúng là lúc nào cậu cũng lắm lời." Chu Lê đảo mắt nhìn quanh một vòng, chẳng thấy bóng dáng đứa con nít nào cả, liền mất kiên nhẫn cất đi điếu thuốc. "Bỏ hình tượng thì sao chứ, tôi đâu sống nhờ vào mấy cái danh xưng đó."
Chu Lê là một nữ diễn viên. Tuy không thuộc tầng lớp đỉnh cao trong giới nhưng sau vài năm nỗ lực, nhờ vào thực lực, vận may và sự hậu thuẫn từ phía tư bản. Cô đã thuận lợi bước chân vào hàng ngũ minh tinh tuyến một.
"Sao cậu lại về rồi?" Cận Dĩ Ninh không cần Chu Lê giúp đỡ, tự mình xoay bánh xe lăn, tiếp tục tiến về phía trước: "Chẳng phải nói dạo này đang quay phim ở Croatia sao?"
Chu Lê nở nụ cười tươi, nhanh chân đuổi theo: "Hôn phu gặp chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ tôi lại không về được sao?"
"Giả tình giả ý thôi chứ gì." Cận Dĩ Ninh dừng lại, quay đầu liếc cô một cái. Dù sao thì lần trước cả anh lẫn xe rơi xuống vực, cũng chẳng thấy vị hôn thê này quay về thăm lấy một lần. Cách nhau một đại dương, cô cũng chỉ làm cho có lệ, gọi một cuộc video là xong chuyện.
"Đừng nói là về gặp tình nhân, rồi lấy tôi làm bia đỡ đạn đấy nhé." Cận Dĩ Ninh thẳng thừng vạch trần mục đích thật sự của Chu Lê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!