"Biên Đình, Biên Đình."
"Dậy đi."
Biên Đình mở mắt ra, đập ngay vào mắt cậu là gương mặt của Tề Liên Sơn.
"Anh Sơn?" Biên Đình vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ hồ, vẻ mặt đầy bối rối, "Sao anh lại ở đây?"
"Sáng nay tôi nhận được thông báo nên đến luôn." Tề Liên Sơn lùi lại một bước, để ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào trong phòng, giọng nói với Biên Đình cũng hiếm khi dịu dàng đến vậy: "Ngài Cận dặn tôi đừng đánh thức cậu vội."
Nhớ lại chuyện tối qua, Biên Đình lập tức bật dậy khỏi mặt đất, phản ứng đầu tiên là chạy đi xem tình hình của Cận Dĩ Ninh thế nào.
Dù gì tối qua anh cũng bị thương, sốt cao không dứt, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Không ngờ sau một đêm nghỉ ngơi, tình trạng của Cận Dĩ Ninh đã khá hơn rất nhiều. Anh ngồi ngoài cửa trên chiếc xe lăn mà Tề Liên Sơn mới mang đến, vẫn mặc bộ quần áo dính đầy máu hôm qua, sắc mặt nhợt nhạt hơn bình thường nhưng không còn cảm giác yếu ớt như tối qua. Như thể chỉ một giây nữa thôi là anh tắt thở.
Có vẻ như do quá mệt, Biên Đình nghĩ. Cho nên cậu mới ngủ say đến vậy, đến mức chẳng biết Tề Liên Sơn đến lúc nào.
Hai người mặc đồ bác sĩ đang cẩn thận xử lý vết thương ở cánh tay cho Cận Dĩ Ninh, còn anh thì như không có chuyện gì vẫn trò chuyện vui vẻ với hai người đàn ông ăn mặc như đi câu cá ngồi bên cạnh. Trái lại, nhìn lại bản thân Biên Đình
- đầu bù tóc rối, quần áo lấm lem. Cậu mới thật sự giống người cần cấp cứu hơn.
Biên Đình đứng không xa, nên cuộc trò chuyện của mấy người kia đều lọt vào tai của cậu: "Chuyến này thật sự phải cảm ơn hai anh, nếu không thì không biết chúng tôi còn bị kẹt ở đây đến bao giờ nữa."
"Không có gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
"Đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu cần gì, các anh cứ tìm tôi nhé." Có vẻ hai người kia sáng nay đi câu cá, tình cờ phát hiện có người trong căn nhà này, rồi theo chỉ thị của Cận Dĩ Ninh mới báo cho Tề Liên Sơn đến.
Không biết Cận Dĩ Ninh đã thổi bên tai hai ông anh kia những gì từ sớm, mà ánh mắt họ nhìn anh chẳng khác gì fan nhìn thần tượng. Cận Dĩ Ninh nói gì, họ cũng gật đầu cười hì hì răm rắp nghe theo. Đúng là giả vờ giả vịt.
Trong đầu Biên Đình chỉ văng vẳng bốn chữ "thấy ghét kinh khủng", cậu liền quay đầu đi chỗ khác, chỉ muốn giả chết nằm tiếp.
Khổ nỗi Cận Dĩ Ninh đã để ý thấy Biên Đình tỉnh rồi, ánh mắt lướt qua vai bác sĩ nhìn cậu từ xa, quan tâm hỏi: "Biên Đình, cậu ổn chứ? Có muốn lên xe cứu thương trước không?"
Đây có phải là lời mà con người có thể nói ra sao? Rốt cuộc ai mới là người cần được lên xe cứu thương?
Biên Đình lười nói chuyện cùng anh nên chỉ nói một câu muốn đuổi Cận Dĩ Ninh đi: "Không sao đâu, ngài Cận."
"Ơ kìa, lại ngài Cận rồi." Cận Dĩ Ninh nghe xong, tinh thần dường như tốt đến mức có sức trêu chọc: "Hôm qua chẳng phải cậu còn gọi tôi là 'Dĩ Ninh' này 'Dĩ Ninh' kia, gọi ngọt xớt lắm cơ mà?"
Sao giống được chứ, Biên Đình nghĩ bụng. Cận Dĩ Ninh trước mắt lại trở về dáng vẻ cao cao tại thượng, ngữ khí lãnh đạm, hoàn toàn khác biệt với người tối qua. Cái cảm giác xa cách vô hình nhưng rõ ràng ấy quay lại rồi.
Điều kỳ lạ là Biên Đình cực kỳ không thích cái cảm giác này. Cậu bèn nhắm mắt lại, ngửa người ngã xuống đất, chủ động cắt đứt cuộc đối thoại: "Vẫn là nên lên xe cứu thương đi. Sếp Cận à, tôi sắp không trụ nổi nữa rồi."
Lại "sếp Cận" nữa.
Mỗi lần Biên Đình dùng mấy cách xưng hô kính cẩn kiểu đó, Cận Dĩ Ninh đều nghe ra kiểu mỉa mai. Anh thu ánh mắt lại, ra hiệu cho Tề Liên Sơn đưa cho anh chai nước: "Tỉnh táo lại đi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây rồi."
Đoàn người rời khỏi bờ sông Dư. Tề Liên Sơn lái xe như bay, một mạch đưa thẳng đến bệnh viện.
Do mấy câu nói giận dỗi của Biên Đình, vừa đến bệnh viện, Cận Dĩ Ninh liền "đóng gói" cậu giao cho bác sĩ, lập tức tiến hành đủ loại kiểm tra từ đầu đến chân, bù lại hết những lần khám sức khỏe mà mười mấy năm qua cậu chưa từng làm.
Qua một hồi giày vò, trời cũng đã sang trưa. Kết quả cho thấy Biên Đình không có gì nghiêm trọng, chỉ là kiệt sức và do vận động quá nhiều. Cậu bị bác sĩ giữ lại bệnh viện để nghỉ ngơi.
Biên Đình nằm thẳng đơ trên giường bệnh, vị trưởng khoa tóc hoa râm cứ lải nhải bên tai. Biên Đình mặt không cảm xúc lắng nghe, tâm trí đã phiêu về chín tầng mây.
Không biết Tần Miện có hành động kịp thời không, Giang Húc Diệu đã bị chặn lại chưa.
Còn có Đinh Gia Văn nữa. Lúc cậu và Cận Dĩ Ninh nhảy khỏi du thuyền thì Đinh Gia Văn vẫn còn ở trên đó. Dù Tề Liên Sơn vừa tới đã trấn an cậu nhưng cậu vẫn không thể yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!