Mặt trăng đã ẩn mình sau mây suốt gần nửa đêm, đến khi bụi lắng xuống mới lặng lẽ hiện ra. Ánh trăng chiếu rọi lên những mảnh đá vụn ven sông, làm lộ ra những góc cạnh sắc nhọn như những viên kim cương rải đầy mặt đất.
Biên Đình cõng Cận Dĩ Ninh trên lưng, bước thấp bước cao men theo bãi đá lởm chởm mà đi về phía trước.
Đám lau ven sông cao hơn quá nửa người. Biên Đình ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, cảm thấy vận may hôm nay của mình đúng là nửa hên nửa xui.
Tốt là khi ấy mặt sông vẫn còn khá yên ả, gió không lớn, nước cũng không chảy xiết. Cho nên khi cậu lặn xuống thì vẫn có thể kéo được Cận Dĩ Ninh lên.
Xui là sau khi vừa kéo lê vừa lôi được người lên bờ, thứ đón chờ cậu lại là một cánh rừng rậm rạp, trong tầm mắt không thấy một bóng người, thậm chí chẳng có lấy một tia sáng.
Tệ hơn nữa là, điện thoại của Biên Đình đã vỡ nát hoàn toàn, không còn dùng được nữa. Điện thoại của Cận Dĩ Ninh cũng chẳng khá hơn, ngâm nước xong giờ chỉ như là cục gạch.
May mà trước khi điện thoại của cậu "trút hơi thở cuối cùng", Biên Đình đã kịp thời gửi đoạn video và ảnh vừa quay được cho Tần Miện. Giờ thì chỉ còn trông mong Tần Miện nhanh chóng ra tay, chặn được con tàu của Giang Húc Diệu trước khi gã kịp ra tới vùng biển quốc tế để phi tang xác, như vậy thì chuyến khổ ải này của cậu coi như cũng không uổng phí.
Lúc này gần như không còn lựa chọn nào khác, Biên Đình cõng Cận Dĩ Ninh, tiếp tục đi men theo bờ sông. Để tránh xóc nảy khiến người sau lưng bị khó chịu, thỉnh thoảng cậu còn phải dừng lại điều chỉnh tư thế.
Đúng là làm trâu ngựa riết rồi nghiện thật.
Biên Đình siết chặt tay đang đỡ ở đùi Cận Dĩ Ninh, âm thầm mắng bản thân trong lòng.
Cứ như thế, Biên Đình cõng Cận Dĩ Ninh đi được chừng nửa tiếng thì đột nhiên cảm thấy nhịp thở phả lên cổ mình có chút thay đổi.
Nhận ra người sau lưng có lẽ đã tỉnh, Biên Đình không hề dừng chân, thậm chí chẳng buồn ngoái lại nhìn một cái, chỉ bực dọc buông một câu: "Anh còn sống, thấy bất ngờ lắm đúng không."
"Biên Đình?"
Cận Dĩ Ninh nhận ra giọng của Biên Đình, vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn mơ hồ, giọng nói khàn đặc mũi. Anh chống người dậy nhìn quanh một vòng, ngơ ngác hỏi: "Đây là đâu vậy?"
Cận Dĩ Ninh vừa cử động liền khiến Biên Đình mất thăng bằng, cậu cũng không còn tâm trạng giận dỗi gì nữa, lập tức nói: "Đừng cử động, anh bị thương rồi."
Quả nhiên, Cận Dĩ Ninh lập tức nằm yên, cúi đầu nhìn cánh tay đã được băng bó sơ sài của mình.
Đúng vậy, cánh tay của Cận Dĩ Ninh bị thương rất nặng, Biên Đình chỉ phát hiện ra sau khi cứu anh lên bờ. Có lẽ là đã bị trúng đạn khi ở trên du thuyền.
Trong tình cảnh hiện tại với điều kiện vô cùng thiếu thốn, Biên Đình cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể sơ cứu ngay tại bờ sông, băng bó tạm để cầm máu. Còn lại thì chỉ biết cầu trời cho anh gặp may mắn.
Nghĩ đến việc tay bị thủng một lỗ lớn thế mà còn không chịu ngoan ngoãn, Biên Đình cau có đe dọa: "Anh mà còn tiếp tục gây sự thì tôi sẽ không cứu anh nữa đâu."
"Sợ quá đi" Cận Dĩ Ninh đã nhớ lại mọi chuyện trước khi hôn mê, giả vờ run và cũng yên tâm hợp tác. Anh tựa trở lại lên lưng Biên Đình, yếu ớt mắng một câu: "Đồ hẹp hòi."
Biên Đình không thèm đáp, chỉ cúi đầu lặng lẽ tiếp tục bước đi. Một phần là để giữ sức, phần khác là không muốn phí lời với Cận Dĩ Ninh nữa.
Chỉ là, càng đi, Biên Đình càng nhận ra nhiệt độ cơ thể của Cận Dĩ Ninh đang tăng lên như một cái lò lửa, nóng rực cả lưng cậu.
"Cận Dĩ Ninh?" Giờ thì Biên Đình đã quen gọi thẳng tên sếp mình, "Cận Dĩ Ninh, anh còn nghe thấy không?"
"Hửm?" Đầu của Cận Dĩ Ninh khẽ cử động, hơi thở nóng rực của anh phả vào tai khiến vành tai Biên Đình cũng nóng bừng theo.
"Anh đang sốt cao quá." Biên Đình lúc này đã hoàn toàn chắc chắn, Cận Dĩ Ninh thực sự đang bị sốt. "Anh cảm thấy thế nào rồi?"
"Ừm." Cận Dĩ Ninh khẽ đáp một tiếng, rồi lập tức rúc mặt vào vai Biên Đình, giọng nhỏ xíu: "Không sao đâu."
Sốt trong tình cảnh như thế này tuyệt đối không phải chuyện đùa. Biên Đình lập tức tăng tốc, cố tìm một nơi có thể tạm lánh nhưng nếu cứ tiếp tục đi nữa thì sẽ tiến vào rừng rậm. Mà đi vào rừng vào ban đêm không phải lựa chọn sáng suốt, nếu lạc đường thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Đúng lúc Biên Đình đang rối trí không biết phải làm gì, vận may bất ngờ lại đến. Cậu vừa vén một bụi lau chắn ngang đường, một căn chòi nhỏ bỗng hiện ra trước mắt, hoàn toàn không hề báo trước.
Trong chòi không có đèn, không thể biết có người ở đó hay không. Để chắc ăn, Biên Đình để Cận Dĩ Ninh ở bên ngoài, tự mình vào kiểm tra trước.
Căn chòi trông cũ kỹ, có lẽ là nơi nghỉ tạm của dân câu cá gần đây. Dù nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi cơ bản, ngoài dụng cụ câu cá, bên trong còn có khá nhiều vật dụng sinh hoạt khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!