Chương 23: Cút lên đây!

Giang Húc Diệu nhận được tin từ thuộc hạ, thở hồng hộc chạy đến boong tàu tầng hai.

Mắt gã sưng vù, đầu cũng trầy xước rớm máu, chiếc áo sơ mi trắng tinh ban đầu giờ loang lổ đỏ đen. Trông gã còn thê thảm hơn cả hai người vừa bị dồn vào đường cùng.

Trong kế hoạch ban đầu, gã vốn dĩ không định ra tay với Cận Dĩ Ninh ngay trên du thuyền của mình nhưng sau khi mọi chuyện bị bại lộ, bọn họ coi như đã hoàn toàn xé bỏ mặt nạ.

Nếu hôm nay để cho Cận Dĩ Ninh rời khỏi du thuyền thì về sau người gặp xui xẻo sẽ là chính gã.

Nghĩ đến đây, Giang Húc Diệu liền tăng tốc, lao nhanh đến bên lan can, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Dưới nước tối đen như mực, chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Các người có chắc là bọn họ đã rơi xuống dưới không?" Gã túm lấy cổ áo một tên thuộc hạ, giận dữ gằn hỏi: "Trước khi rơi xuống nước, mấy người có bắn trúng Cận Dĩ Ninh không hả?"

"Chắc chắn là đã rơi xuống rồi, chúng tôi tận mắt nhìn thấy mà." Tên thuộc hạ trả lời, sau đó hơi do dự chỉ tay xuống mặt sàn: "Chắc có lẽ là bắn trúng rồi."

Giang Húc Diệu bình tĩnh nhìn kỹ lại, bên cạnh lan can quả nhiên loang lổ một vũng máu lớn.

Cận Dĩ Ninh là một người tàn tật, giờ lại còn bị thương. Rơi xuống con sông rộng thế này, e là khó mà sống nổi.

Hơn nữa, lúc này gã còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây được. Nếu để cảnh sát chú ý tới thì sẽ rắc rối to.

"Đi!"

Nghĩ đến đây, Giang Húc Diệu nhìn lại mặt sông mênh mông lần cuối. Sau đó dẫn theo thuộc hạ hùng hổ bước vào khoang thuyền.

Sau khi Giang Húc Diệu rời khỏi boong tàu không lâu, con tàu du lịch sang trọng nặng 17.000 tấn này, sau một khoảng dừng ngắn lại vang lên tiếng còi rền rĩ, tiếp tục nhổ neo tiến ra biển.

Nơi này cách cửa biển chưa đầy vài chục hải lý. Trên mặt sông tối đen như mực, ngoài tầm chiếu sáng của đèn pha, có một bóng đen đang theo dòng nước, gắng sức bơi về phía bờ.

Người đó là Biên Đình.

"Ngài Cận, ngài cố thêm một chút nữa." Biên Đình vừa bơi vừa nói với người đang nằm trên lưng mình, "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Trông Cận Dĩ Ninh hoàn toàn không giống người đang cần cố gắng gì cả. Anh vòng tay ôm lấy vai Biên Đình, cơ thể nổi lềnh bềnh trong làn nước, lặng lẽ nhìn bờ sông vốn xa tít tắp đang từng chút một tiến lại gần.

Đó là một cảm giác đã mất từ lâu chưa được tìm lại. Giữa dòng nước chảy, anh như tạm thời thoát khỏi chiếc xe lăn cũng như tạm thời lấy lại được sự tự do.

"Không ngờ cậu lại bơi giỏi như vậy." Cận Dĩ Ninh nói.

"Lúc nhỏ từng có người dạy tôi bơi." Biên Đình trả lời ngắn gọn. Khách quan mà nói, trình độ bơi lội của cậu đúng là không tệ, ngay cả khi phải mang theo một người như Cận Dĩ Ninh cũng chẳng ảnh hưởng gì đến khả năng của cậu.

"Tôi cũng thích bơi lội." Tối nay Cận Dĩ Ninh có vẻ khá có hứng trò chuyện, anh khẽ thở dài một tiếng, "Chỉ tiếc là trước giờ chưa từng có cơ hội học, sau này chắc cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi."

Cũng chính vì tự tin vào khả năng bơi lội của bản thân nên vừa rồi khi còn ở trên du thuyền, Biên Đình đã cố ý dẫn Cận Dĩ Ninh chạy xuống boong dưới, giành lấy một con đường lui cho cả hai.

Điểm rơi xuống nước đã được Biên Đình lựa chọn kỹ càng: Tránh được cánh quạt cũng như dòng nước xoáy. Hơn nữa, du thuyền lúc này vẫn còn đang di chuyển trên mặt sông chưa ra đến biển, nên khả năng thoát hiểm cũng cao hơn nhiều.

Kết quả chứng minh rằng Biên Đình đã đánh cược đúng. Sau khi rơi xuống nước, cậu rất nhanh đã đưa được Cận Dĩ Ninh nổi lên mặt nước. Cận Dĩ Ninh cuối cùng cũng được toại nguyện, đổi sang tư thế được "cõng" trên lưng.

Trên trời lấp lánh ánh sao, bóng cây trùng điệp ở bên bờ, lại có một người cõng mình bơi. Từ góc nhìn của Cận Dĩ Ninh mà nói, đúng là một khoảnh khắc thư thái hiếm có.

"Cậu đấy..." Sau khi nguy hiểm tạm thời được hóa giải, Cận Dĩ Ninh bắt đầu "qua cầu rút ván", nhàn nhạt nói: "Đúng là lo chuyện bao đồng thật."

Liều cả mạng sống suốt cả đêm, cuối cùng lại bị nói là "lo chuyện bao đồng". Biên Đình hơi mất hứng, giọng cũng lạnh hẳn đi: "Ý ngài là gì vậy?"

Cậu nên ném cái kẻ xấu xa lòng dạ còn cứng hơn đá này trở lại sông mới đúng.

Biên Đình nghiến răng nghiến lợi nghĩ trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!