Chương 22: Anh có tin tôi không?

May mà cơn cảm giác lạnh ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

"Vậy còn cậu sao lại ở đây?" Cận Dĩ Ninh mấp máy môi, dùng khẩu hình hỏi.

Biên Đình không trả lời được.

Tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng rõ ràng hơn, Cận Dĩ Ninh chuyển ánh mắt về phía hai người vừa bước vào phòng, lạnh lùng nói: "Lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu sau."

Chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng không khó để phân biệt, bước vào phòng là một nam một nữ. Người đầu tiên đẩy cửa vào là Giang Húc Diệu, theo sau gã không phải cô dâu mới cưới, mà là Lâm Tâm Di.

Vừa bước vào phòng của Giang Húc Diệu, Lâm Tâm Di liền đá bay đôi giày cao gót, không hề khách sáo mà thả người xuống ghế sofa một cách uể oải. Cô búng ngón tay đánh "tách" một cái, rồi nói với Giang Húc Diệu: "Whisky, cảm ơn anh."

Tính tình của Giang Húc Diệu quả thực không tồi, gã không hề cảm thấy bị xúc phạm khi Lâm Tâm Di sai khiến mình như vậy. Gã xoay người bước đến tủ rượu, chẳng mấy chốc đã mang hai ly rượu quay lại.

"Anh kiếm cớ kết hôn vớ vẩn như vậy để hẹn tôi lên thuyền gặp mặt, vậy mà còn dám mời cả Cận Dĩ Ninh đến." Lâm Tâm Di nhận lấy ly rượu, khẽ lắc chất lỏng màu hổ phách trong ly, giọng mang chút châm chọc nói với Giang Húc Diệu: "Lá gan của anh cũng lớn thật đấy."

Tuy cô tỏ thái độ tùy ý với Giang Húc Diệu nhưng có thể thấy rõ giữa họ không có chút mập mờ tình cảm nào.

"Cô tưởng tôi ngu chắc?" Giang Húc Diệu ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Lâm Tâm Di, giọng mang theo chút ấm ức: "Tôi mời cậu ta thật đấy nhưng chỉ là cho có lệ thôi. Ai ngờ cậu ta thực sự đến!"

Vì phép lịch sự, Giang Húc Diệu cũng đã gửi lời mời đến Tưởng Thiên Tứ và Tưởng Thịnh nhưng hai người họ chỉ gửi quà, chứ không đích thân đến tham dự.

Giang Húc Diệu vốn nghĩ rằng Cận Dĩ Ninh chắc chắn cũng sẽ chỉ gửi một món quà lớn cho có lệ, không ngờ anh lại thực sự đến.

"Vừa rồi tôi thấy anh ta trên boong tàu, đáng tiếc là ngồi xe lăn," Lâm Tâm Di nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu trong ly nhưng trên gương mặt cô không hề có chút biểu cảm tiếc nuối nào.

Cô đặt ly rượu xuống, hỏi Giang Húc Diệu: " Nói đi, anh cố tình gọi tôi từ nước ngoài về, rốt cuộc là muốn làm gì?

Giang Húc Diệu đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn cô bỏ qua Tập đoàn Tứ Hải và hợp tác trực tiếp với tôi."

Nói đến đây, gã giơ tay ra, dùng ngón tay ra hiệu một con số: "Tôi cho cô mức chiết khấu này."

Lâm Tâm Di nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú.

So với Tập đoàn Tứ Hải, mức chia lợi nhuận mà Giang Húc Diệu đưa ra quả thực rất có thành ý.

"Với tôi thì hợp tác với ai cũng vậy, miễn kiếm được tiền là được." Lâm Tâm Di nhẹ nhàng nhìn Giang Húc Diệu, không lập tức đưa ra câu trả lời, cũng không để lộ ra chút nào rằng cô có hơi động lòng với điều kiện này. "Nhưng anh định làm cách nào để qua mặt Tập đoàn Tứ Hải để trực tiếp hợp tác với tôi?"

Hoạt động buôn lậu ở Thành phố Cảng từ lâu đã bị Tập đoàn Tứ Hải độc quyền. Chỉ cần là tiến hành buôn lậu trên địa bàn Thành phố Cảng đều bắt buộc phải thông qua Tứ Hải, đồng thời phải chia phần trăm lợi nhuận cho họ. Bất kể là ai, cũng không được tự ý qua mặt họ để tiến hành hoạt động riêng.

"Chúng ta ai cũng chỉ là ra ngoài kiếm miếng cơm thôi, dựa vào đâu mà Tập đoàn Tứ Hải được làm ông lớn? Chẳng qua là bọn họ xuống biển sớm hơn vài năm thôi mà!" Giang Húc Diệu càng nói càng tức, giọng không tự chủ cao lên, đầy căm phẫn. "Bên chỗ Tưởng Thiên Tứ, tôi đã lo liệu xong rồi. Hắn đồng ý nhắm một mắt mở một mắt với chuyện của tôi sau này, với điều kiện là tôi phải giúp hắn trừ khử Cận Dĩ Ninh."

Nghe thấy tên Tưởng Thiên Tứ, Biên Đình quay sang nhìn Cận Dĩ Ninh nhưng Cận Dĩ Ninh chỉ thản nhiên nhún vai, trông chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

Không ngờ đêm nay lại thu hoạch được thêm một bất ngờ ngoài dự kiến.

Trong lòng Cận Dĩ Ninh hiểu rõ việc Tưởng Thiên Tứ không tự mình ra tay, không phải vì năng lực có hạn, cũng không phải vì nể mặt thân phận "em rể" của anh, mà là vì Tưởng Thịnh.

Tưởng Thịnh là người lăn lộn từ nhỏ, vươn lên từ đáy xã hội. Tác phong làm việc của ông có phần cổ hủ, cực kỳ coi trọng nghĩa khí huynh đệ. Mỗi năm đều dẫn đàn em giết heo, đọc lời thề, bái lạy Quan Công. Ông kiêng kỵ nhất là những người phản bội và anh em tương tàn.

Vì vậy, Tưởng Thiên Tứ không muốn phạm vào điều kiêng kỵ của ba vợ nên lựa chọn mượn dao giết người.

"Xem ra anh đã thất bại rồi." Lâm Tâm Di hả hê cười, trêu chọc Giang Húc Diệu.

Nhắc đến chuyện này, Giang Húc Diệu thấy không cam lòng. Rõ ràng kế hoạch của gã hoàn hảo đến vậy, đã sớm cho người phục kích ở khách sạn Lệ Đô, không ngờ vẫn để cho Cận Dĩ Ninh thoát được một kiếp.

"Coi như cậu ta gặp may thôi." Giang Húc Diệu cố cứng miệng để giữ chút thể diện cho mình, "Nhưng cũng không đến mức thất bại hoàn toàn, dù sao đôi chân của cậu ta cũng đã liệt rồi. Sau này muốn trèo lên đầu Tưởng Thiên Tứ e là không dễ đâu."

"Tối nay chẳng phải là cơ hội tuyệt vời nhất sao?" Lâm Tâm Di vui vẻ đề nghị, vẻ mặt không hề ngại chuyện lớn, "Hiện giờ Cận Dĩ Ninh đang ở trên thuyền của anh. Tìm một cơ hội giết anh ta rồi ném xác ra vùng biển quốc tế, thế là xong chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!