Chương 21: Là tôi

Khoang lái của Diamond Fantasy không mở cửa cho khách tham quan, bình thường du khách cũng không được phép vào.

Hai cô gái trẻ là thuyền viên vừa thay ca, vừa nói cười vừa chạy qua hành lang, đang đùa giỡn vui vẻ thì bỗng thấy phía trước có một người đàn ông mặc vest đang đi qua đi lại.

Hai cô gái lập tức trở lại trạng thái làm việc, chậm bước lại, mặt mày nghiêm túc tiến lên phía trước, nghiêm nghị nói: "Chào ngài. Xin lỗi, khu vực này là dành cho nhân viên, du khách không được phép vào."

Biên Đình quay người lại, thấy phía sau mình là hai người mặc đồng phục công tác.

"Xin lỗi, tôi bị lạc đường rồi." Biên Đình thành khẩn nhận lỗi, vẻ ngượng ngùng xen lẫn chút hoang mang, "Tôi định tìm sòng bạc, không biết thế nào lại đi lạc vào đây. Có phải đã gây phiền phức cho các cô rồi không?"

"Ồ, không sao đâu, lần sau chú ý là được rồi." Thái độ của Biên Đình khiến các cô gái có thiện cảm, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Sòng bạc ở tầng trên, anh ra khỏi cánh cửa này, đi theo thang máy lên tầng bốn, rồi đi thẳng về phía đuôi tàu là sẽ thấy ngay."

Cô gái còn lại nói: "Nhưng bây giờ sòng bạc vẫn chưa mở đâu ạ, phải đợi đến khi tàu ra đến vùng biển quốc tế mới được. Hiện tại trên boong tầng bảy đang tổ chức một bữa tiệc, nếu anh có hứng thú thì có thể đi thang máy lên tầng bảy."

Biên Đình liếc nhìn về hướng lối ra, rồi quay đầu lại, liên tục cảm ơn: "Vâng, cảm ơn nhiều."

Sau khi tạm biệt hai cô gái, vẻ ngượng ngùng và non nớt trên gương mặt Biên Đình lập tức biến mất.

Cậu làm theo gợi ý của các thuyền viên, bước vào thang máy, nhưng không đi thẳng lên tầng bảy mà dừng lại ở tầng sáu, rồi bước ra, đến trước một hành lang tối và sâu hun hút.

Trong tay Biên Đình có một bản sơ đồ mặt bằng của du thuyền do cảnh sát cung cấp. Sau khi rời khỏi phòng của Cận Dĩ Ninh, cậu dựa theo sơ đồ tiến hành kiểm tra sơ bộ toàn bộ con tàu từ trên xuống dưới, đặc biệt tập trung vào các khu vực cấm khách du lịch như khu vực nhân viên và khoang hàng dưới đáy tàu, vốn là những nơi có khả năng cao nhất để giấu xác.

Tiếc rằng cậu không phát hiện được gì.

Nếu đã như vậy, mục tiêu tiếp theo của cậu chính là căn phòng riêng của Giang Húc Diệu ở cuối hành lang này.

Tuy nhiên Biên Đình không tiến thẳng vào hang ổ, mà dừng lại trước một cánh cửa phòng khác trong hành lang.

Căn phòng này nằm ngay cạnh phòng của Giang Húc Diệu, số 6077. Biên Đình thầm đọc lại số phòng, rồi đưa tay vào túi áo vest, đầu ngón tay chạm vào hai chiếc thẻ từ hình vuông.

Tấm thẻ có chất liệu mềm hơn một chút là danh thiếp mà Lâm Tâm Di vừa nhét cho cậu không lâu trước đó. Còn tấm kia là thẻ phòng, với số phòng in trên đó giống hệt với con số đang treo trên cánh cửa trước mặt cậu.

Thật trùng hợp, chủ nhân của tấm thẻ phòng này cũng chính là Lâm Tâm Di.

Việc có được chiếc thẻ phòng này không phải là tình cờ. Lúc đỡ Lâm Tâm Di trên boong tàu, Biên Đình đã nhân cơ hội lén lấy nó từ trong áo vest của cô.

Trong tài liệu mà cảnh sát cung cấp cho cậu, còn đính kèm cả sơ đồ phân bố phòng ở của khách mời. Vì vậy ngay từ đầu cậu đã biết phòng của Lâm Tâm Di nằm ngay cạnh phòng của Giang Húc Diệu.

Có thẻ phòng trong tay, việc vào phòng diễn ra suôn sẻ như dự đoán. Bên trong tối om, Lâm Tâm Di vẫn chưa quay lại.

Lâm Tâm Di cũng là một trong những mục tiêu quan trọng của cảnh sát nhưng hôm nay tâm trí của Biên Đình lại không đặt ở cô. Cậu không nán lại lâu trong phòng của Lâm Tâm Di, đóng cửa rồi đi thẳng ra ban công.

Mỗi căn phòng hạng sang trên du thuyền đều có ban công riêng. Lan can ban công được làm bằng kính và giữa hai ban công có một bức tường ngăn cách.

Là chủ của du thuyền, đương nhiên phòng riêng của Giang Húc Diệu được bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Biên Đình không đủ khả năng lấy được thẻ phòng của gã nhưng phòng của Lâm Tâm Di và Giang Húc Diệu chỉ cách nhau một bức tường, chỉ cần trèo qua đó, cậu có thể dễ dàng sang được ban công phòng của Giang Húc Diệu.

Xác định kế hoạch khả thi, Biên Đình không chút do dự, động tác dứt khoát leo lên lan can, dùng một chân bước sang phía bên kia.

Đêm nay gió lớn, du thuyền di chuyển đều với tốc độ 20 hải lý một giờ, cơn gió lạnh thấu xương thổi tung áo của Biên Đình. Cậu như một con chim đen đậu trên mạn thuyền, hoàn toàn chìm khuất trong màn đêm.

Trên boong tàu phía trên vang lên tiếng reo hò, bữa tiệc đã bước vào cao trào. Biên Đình ngẩng đầu lên, trên đầu là bầu trời sao bao la vô tận, dưới chân là sóng nước cuồn cuộn trắng xóa. Nếu như lúc này cậu không đang treo nửa người lơ lửng trên lan can, thì ở góc này mà ngắm cảnh, cũng có thể xem là một kiểu lãng mạn khác.

Leo qua từ đây đòi hỏi một sự can đảm cực lớn. Chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ rơi khỏi du thuyền, lặng lẽ bị dòng nước nuốt chửng không một dấu vết.

Không có thời gian để Bên Đình sợ hãi, cậu nắm chặt tay vịn lan can. Trước tiên cậu đưa một chân sang ban công bên cạnh, đợi bàn chân đứng vững rồi mới xoay người nhảy qua, tiếp đất an toàn, thuận lợi đến bên ngoài phòng của Giang Húc Diệu.

Không ngoài dự đoán, cửa ban công phòng Giang Húc Diệu đã được khóa nhưng loại khóa thông minh phổ thông như thế này chẳng làm khó được Bên Đình. Cậu tháo kẹp cà vạt xuống, dùng đầu khóa đã được xử lý đặc biệt chọc vào ổ khóa thao tác một lúc, nhẹ nhàng mở được cửa ra.

Cánh cửa kính được đẩy sang hai bên, gió sông lập tức ùa vào, thổi tung rèm voan trắng như múa lượn giữa không trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!