Chương 20: Đồng bệnh tương lân

Lúc 8 giờ tối, buổi tiệc chào mừng Giang Húc Diệu được tổ chức đúng giờ trên boong tầng thượng của du thuyền.

Cận Dĩ Ninh trở về phòng thay một bộ lễ phục chỉnh tề rồi mới chậm rãi xuất hiện. Vừa mới xuất hiện, không nằm ngoài dự đoán, anh đã thay thế nhân vật mới đến và trở thành tâm điểm chú ý của cả buổi tiệc.

Lý do không có gì khác, thứ nhất dĩ nhiên là vì thân phận của anh, thứ hai là vì anh chưa từng tiết lộ với ai rằng sẽ tham dự hôn lễ. Thậm chí ngay cả Giang Húc Diệu cũng chỉ biết được điều đó mười phút trước khi anh lên thuyền.

Thứ ba, là vì chiếc xe lăn mà anh đang ngồi.

Biên Đình đứng cách Cận Dĩ Ninh khoảng mười mét, nhìn từng nhóm nam nữ ăn mặc sang trọng, tay cầm ly rượu lần lượt tiến đến, vây quanh Cận Dĩ Ninh để chào hỏi và trò chuyện xã giao.

Vị trí đứng của cậu thực ra đã được tính toán rất kỹ lưỡng: Vừa đảm bảo không nghe lén chuyện riêng tư của sếp, vừa có thể quan sát nhất cử nhất động của anh. Để nếu có tình huống bất ngờ xảy ra thì cậu có thể lập tức ứng phó.

Những người vây quanh Cận Dĩ Ninh đều có mục đích khác nhau: Có người muốn kết thân, có người tìm kiếm cơ hội hợp tác, cũng có người đơn thuần chỉ muốn xem trò cười.

Dù họ mang theo ý đồ gì, Cận Dĩ Ninh vẫn ung dung đối đáp, ứng xử khéo léo, tiến thoái hợp tình hợp lý.

Bên cạnh Cận Dĩ Ninh, bầu không khí vô cùng náo nhiệt ngay cả chỗ của Biên Đình cũng ngầm dậy sóng. Với ngoại hình của cậu, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng đều nổi bật và tối nay cũng không phải ngoại lệ.

Vì thường xuyên phải tháp tùng Cận Dĩ Ninh tham dự các sự kiện trang trọng nên Cận Dĩ Ninh đã cho người đặt may cho cậu vài bộ lễ phục. Hôm nay, bộ vest đen mà cậu mặc càng tôn lên dáng người cao ráo, vững chãi như trúc đen.

Gió sông thổi rối tóc mái của cậu nhưng cậu không để tâm, vẫn lặng lẽ đứng tách biệt khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt. Chính sự trầm lặng ấy lại khiến cậu thu hút hơn cả những người ăn diện lộng lẫy trên sàn nhảy.

Có không ít ánh mắt mập mờ lượn quanh cậu nhưng vì gương mặt lạnh lùng, khó gần của Biên Đình khiến người ta e dè nên không ai dám tiến đến bắt chuyện.

Trước những ánh mắt như thể muốn l**m lấy một miếng thịt trên người mình, Biên Đình hoàn toàn không hay biết, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc của bản thân.

Không biết nên nói cậu chậm hiểu, hay chỉ là còn trẻ nên chưa từng trải.

Lúc này, hầu hết khách mời và thủy thủ đều tụ tập trên boong tàu. Đây là thời điểm lý tưởng để tranh thủ quan sát xung quanh. Đúng lúc cậu lấy điện thoại ra định gọi Đinh Gia Văn, không biết cậu ta đang rong chơi ở xó xỉnh nào để về đổi ca, thì bất chợt một làn hương thoảng qua bên cạnh. Một cô gái dáng người cao ráo, bước đi uyển chuyển, lướt ngang qua trước mặt cậu.

Vì phép lịch sự, Biên Đình nghiêng người sang phía lan can để nhường đường cho người phụ nữ ấy. Nhưng ngay khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, gót giày của cô bất ngờ xoay mạnh, khiến cô mất thăng bằng và ngã người ngửa ra sau.

"Cẩn thận." Biên Đình nhanh chóng đưa tay ra giữ chặt cô trước khi cô ngã xuống.

Người phụ nữ này khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, tóc ngắn ngang tai, mặc một chiếc váy dạ tiệc ngắn bằng lụa màu tím đậm. Có lẽ vì trên boong tàu khá lạnh nên cô khoác thêm một chiếc áo vest bên ngoài váy.

Suýt chút nữa thì mất mặt trước bao người nhưng cô lại không hề tỏ ra lúng túng. Cô thuận thế vịn lấy cánh tay của Biên Đình để đứng vững, rồi khẽ nói một câu: "Cảm ơn cậu."

Biên Đình buông tay ra.

Sau khi đứng vững, cô không vội rời đi mà quay người lại, đối diện với Biên Đình. Đôi mắt long lanh đầy quyến rũ lướt một vòng trên người cậu, rồi mỉm cười hỏi: "Cậu đẹp trai, cậu tên gì vậy? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp cậu?"

Lúc này Biên Đình mới nhìn rõ gương mặt cô. Đường nét khuôn mặt cô sắc sảo, ngũ quan sâu và rõ ràng, trong ánh mắt và hàng chân mày dường như mang chút nét lai Tây.

"Tôi đi cùng với ngài Cận." Đáng tiếc Biên Đình lại là người không hiểu phong tình, trước mặt mỹ nhân không những không mảy may rung động mà còn lùi lại một bước, giữ khoảng cách xã giao đúng mực với cô.

"Ồ?"  Nghe vậy, cô gái quay đầu liếc nhìn một vòng trong nhóm khách mời, quả nhiên trông thấy Cận Dĩ Ninh ở giữa đám đông. Bên kia, Cận Dĩ Ninh cũng bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ gật đầu từ xa ra hiệu chào hỏi.

"Không ngờ Cận Dĩ Ninh cũng đến." Cô thoáng lộ vẻ thất vọng, rồi quay lại nhìn Biên Đình, hỏi: "Cậu là gì của anh ấy?"

"Tôi là vệ sĩ của ngài Cận." Biên Đình trả lời thẳng thắn, mắt nhìn thẳng, không hề dao động.

"Đẹp trai với lại phong độ thế kia, làm vệ sĩ cho Cận Dĩ Ninh thì thật là phí phạm." Cô không hề né tránh, ngay trước mặt Cận Dĩ Ninh rút ra một tấm danh thiếp từ chiếc túi dạ tiệc, nhét vào túi áo khoác của Biên Đình, rồi tinh nghịch nháy mắt: "Nếu muốn đổi việc, cứ liên hệ với tôi nhé."

Nhét danh thiếp xong, cô ung dung rời đi. Cô vừa đi khuất thì Cận Dĩ Ninh đã tiến lại, nói rằng gió trên boong tàu khiến anh đau đầu, muốn về phòng nghỉ ngơi.

Tuy trong lòng Biên Đình thầm chê anh là giả tạo nhưng điều đó lại hoàn toàn hợp ý cậu. Thế nên cậu không nói một lời liền đẩy xe lăn, đưa Cận Dĩ Ninh băng qua đám đông, rời khỏi boong tàu.

Lúc này, các vị khách đều đang dự tiệc, những khu vực khác trên du thuyền trở nên vắng vẻ. Trên đường về phòng, Cận Dĩ Ninh bỗng lên tiếng: "Cậu cũng khá được lòng người khác đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!