Chương 19: Dao bén

Mùa đông năm ngoái, Bullet lập được công lớn nên Cận Dĩ Ninh đã bỏ tiền ra mở cho gã một trường bắn.

Bullet là người thành thật, sống nghĩa khí nhưng gã thật sự không có đầu óc kinh doanh, hoàn toàn mù tịt về chuyện làm ăn. Sau khi thua lỗ liên tiếp nửa năm, gã đã giao trường bắn này cho bạn gái mình quản lý.

Không ngờ bạn gái của gã lại điều hành trường bắn rất thành công, sau một thời gian đã biến nó thành câu lạc bộ bắn súng nổi tiếng và có quy mô lớn nhất Thành phố Cảng. Bullet cũng từ đó trở thành ông chủ chỉ biết ngồi chơi xơi nước.

Chiều hôm nay, Bullet rảnh rỗi không có việc gì làm nên ghé qua trường bắn. Vừa mới ngồi xuống quầy lễ tân, còn chưa kịp uống ngụm trà thì đã thấy xe của Cận Dĩ Ninh chạy vào cổng và dừng lại bên ngoài cửa kính.

Ông chủ lớn đích thân đến thị sát, đây đúng là chuyện trọng đại. Bullet vội vàng đặt ly trà xuống, dẫn theo mấy người đứng dậy ra chào hỏi.

"Sếp Cận, sao ngài lại đến đây thế?" Thấy người vừa xuống xe đúng là Cận Dĩ Ninh, Bullet mừng rỡ vô cùng, vừa vui vừa cảm thấy vinh hạnh bất ngờ.

Dù ở trước mặt có nhiều nhân viên nhưng Cận Dĩ Ninh không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, chỉ mỉm cười nhìn gã rồi nói: "Hôm nay thời tiết đẹp nên tôi bảo A Sơn cùng đi ra ngoài dạo một vòng."

Bullet là người thẳng tính, gã không nghe ra được hàm ý trong lời nói, lại càng không nhận ra những ẩn ý quanh co bên trong. Cận Dĩ Ninh đã nói là ra ngoài "đi dạo", thì gã thật sự liền dẫn Cận Dĩ Ninh và Tề Liên Sơn đi tham quan khắp trường bắn.

Mãi đến khi Tề Liên Sơn đi phía sau nháy mắt ra hiệu đến mức mí mắt giật cả lên. Bullet cuối cùng cũng hiểu ra, rồi dẫn hai người đến một khu huấn luyện không mở cửa cho công chúng.

Khu huấn luyện này nằm ở nơi sâu nhất trong trường bắn, trước đây nơi này chỉ dành riêng cho Cận Dĩ Ninh sử dụng. Sau khi anh bị thương, đã lâu rồi không có ai dùng đến. Thế nhưng gần đây, trong đó lại vang lên tiếng súng.

Lần này, Bullet không dẫn Cận Dĩ Ninh đi vào phòng vũ khí chọn súng như mọi khi, mà lại dẫn anh vào phòng nghỉ.

Ba người mở cửa bước vào thì thấy bên trong sân tập có một tấm kính ngăn, Biên Đình đang đứng trước bia tập bắn để luyện tập.

Đạn đầu nhiệt tình giới thiệu: "Tiểu Biên dạo này đến đây thường xuyên lắm."

Biên Đình rất thông minh, học cái gì cũng nhanh. Bullet dẫn cậu đến giao cho huấn luyện viên, chẳng tốn bao nhiêu công sức mà cậu đã học bắn súng rất thành thạo.

Bullet còn đang nói thì trong sân vang lên tiếng súng, Biên Đình thao tác thuần thục, cậu bắn liên tiếp một loạt, trúng liền mười phát vòng 10.

"Thằng nhóc này là một nhân tài có thể huấn luyện cho thật tốt." Sự tiến bộ của Biên Đình trong những ngày qua, Bullet là người hiểu rõ hơn ai hết. Có lẽ gã cũng mang chút ý định muốn lập công nên hơi khoa trương một chút, đứng bên cạnh trầm trồ khen ngợi: "Cho cậu ta thêm thời gian, nhất định sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén nhất trong tay ngài."

"Dao bén thì có ích gì." Tề Liên Sơn trong lòng không phục, trợn mắt nói: "Chỉ cần sơ ý một chút có thể sẽ là sẽ làm chủ nhân bị thương."

Bullet nhớ lại lần trước khi bắt được nội gián, phản ứng đầu tiên của gã lại là nghi ngờ Biên Đình, trong lòng gã không khỏi thấy áy náy. Nghe Tề Liên Sơn nói vậy, gã theo phản xạ lên tiếng bênh vực Biên Đình: "Tiểu Biên sẽ không như vậy đâu."

"Sao anh biết cậu ấy sẽ không làm vậy?" Tề Liên Sơn phản biện lại với giọng không mấy thân thiện.

Bullet cũng nổi nóng: "Tôi chắc chắn là vậy!"

Ban đầu Cận Dĩ Ninh không đưa ra ý kiến gì về cuộc tranh cãi vặt vãnh của hai người, anh chỉ luôn dùng ánh mắt dò xét quan sát những người trên trường bắn.

Thấy hai người tranh cãi qua lại nãy giờ, hướng tranh cãi ngày càng lạc đề. Cuối cùng Cận Dĩ Ninh không thể chịu nổi nữa, anh liền cắt ngang họ.

"Có gì đáng để cãi nhau chứ." Cận Dĩ Ninh lạnh lùng buông một câu dứt khoát để khép lại cuộc trò chuyện, "Con dao làm chủ nhân bị thương thì phải bẻ gãy."

Cuộc đối thoại trong phòng nghỉ đương nhiên không lọt được vào tai Biên Đình. Sau buổi huấn luyện, Biên Đình vốn định yêu cầu huấn luyện viên cho tập thêm như thường lệ nhưng huấn luyện viên từ xa ra hiệu bằng tay, ý bảo cậu nhìn ra sau lưng.

Lúc này Biên Đình mới nhận ra Cận Dĩ Ninh đã đến. Cậu tháo tai nghe, đặt súng xuống và bước ra khỏi trường bắn đi đến trước mặt Tấn Dĩ Ninh, lễ phép chào một tiếng: "Chào sếp Cận."

"Học hành tiến bộ đấy."

Có thể thấy Cận Dĩ Ninh rất hài lòng với biểu hiện của Biên Đình, chủ động nói: "Tuần này cậu tạm dừng tập luyện đi, rồi cùng tôi tham dự đám cưới của Giang Húc Diệu."

Biên Đình thầm kinh ngạc, không hiểu sao Cận Dĩ Ninh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Cậu chắc chắn phải tìm cách lên được du thuyền của Giang Húc Diệu, vốn dĩ còn đang tính đi đường vòng, không ngờ Cận Dĩ Ninh lại chủ động đề nghị đưa cậu theo.

Có lẽ là Biên Đình đã viết rõ to lên mặt mấy chữ "Cận Dĩ Ninh lại phát điên gì nữa đây", nên để phản đòn, Cận Dĩ Ninh cố ý nghiêm túc nói: "Sao thế, lần trước là ai mắt ướt long lanh đến mức suýt khóc đòi đi cho bằng được thế?"

Bullet bật cười ha hả, không ngờ Biên Đình lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng lại còn có mặt này, gã liền trêu chọc: "Tiểu Biên, lần trước vụ Bát Kim gặp chuyện tôi đã muốn nói rồi, cậu đúng là thằng nhóc mít ướt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!