"Cạch." Một âm thanh giòn tan vang lên, tiếng viên đạn rời khỏi nòng, nhẹ như tiếng bấm nút rơi xuống giữa khán phòng im ắng đến nghẹt thở.
Tại sao âm thanh này lại khác với những gì cậu tưởng tượng?
Sau khi bóp cò, không có đạn, không có khói và không có lực giật.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Người duy nhất tại hiện trường không cảm thấy ngạc nhiên chính là Cận Dĩ Ninh. Anh buông tay Biên Đình ra, chủ động lùi lại hai bước. Cánh tay Biên Đình mất điểm tựa, cánh tay cầm súng buông thõng xuống, run rẩy nhẹ.
Chỉ có Biên Đình biết rằng, lần này sự run rẩy trên tay mình là thật.
Biên Đình nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, giơ súng lên trước mắt nhìn kỹ vài lần, rồi bất ngờ quay đầu nhìn về phía Cận Dĩ Ninh.
Sau khi nhìn thấy nét cười ma mãnh trong mắt Cận Dĩ Ninh, cuối cùng cậu cũng có thể chắc chắn rằng, trong súng không có đạn.
Bát Kim không nhận ra mình vừa thoát chết trong gang tấc. Dù không hề bị thương, nhưng tinh thần hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ. Một vệt ướt đẫm từ phần đáy quần chậm rãi thấm ra, rơi xuống đất từng giọt, nó nhanh chóng tụ lại thành một vũng nước nhỏ trên nền đá cẩm thạch.
"Là sếp Tưởng, là sếp Tưởng sai tôi đến đây! Đừng giết tôi!" Bát Kim nhắm chặt mắt, ôm đầu bằng hai tay, cúi người nằm úp xuống đất như con đà điểu chui đầu vào cát mà không màng đến mùi nước tiểu tanh hôi đầy sàn, "Hắn trả cho tôi rất nhiều tiền, tôi nợ cờ bạc chồng chất ở Ma Cao, vì tham tiền nên mới đồng ý giúp hắn..."
"Nhưng tôi không hề liên lạc với cảnh sát, sếp Cận, ngài phải tin tôi, tôi không hề có liên quan gì với cảnh sát, tôi chỉ báo cho sếp Tưởng những chuyện tôi biết thôi!"
Nghe Bát Kim nói vậy, Tề Liên Sơn chợt lóe lên một suy nghĩ, đột nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó.
"Lần trước..." Anh ta ngừng lại, cổ họng khô nghẹn, "Lần trước ngài Cận bị tấn công rồi lái xe lao xuống vực, có liên quan gì đến anh không?"
"Tôi... chính tôi đã báo cáo với sếp Tưởng lịch trình của sếp Cận vào ngày hôm đó." Hàng rào tâm lý phòng thủ của Bát Kim đã hoàn toàn sụp đổ, những điều nên nói hay không nên nói đều tuôn ra hết, "Nhưng chuyện cụ thể sau đó thế nào thì tôi không rõ. Tôi cũng không biết sự việc lại thành ra thế này..."
Thì ra việc Cận Dĩ Ninh rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, cũng có phần nhúng tay vào của Bát Kim.
Tề Liên Sơn giận đến mức không thể kiềm chế, anh ta giật phắt khẩu súng trong tay Biên Đình định bắn nát đầu Bát Kim. Thế nhưng Cận Dĩ Ninh
- người chịu thiệt hại lớn nhất đã thu lại hết vẻ tàn nhẫn, không còn dọa người giống như trước, mà đứng nhìn tất cả bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể là anh người ngoài cuộc.
Tề Liên Sơn sau khi nhặt lấy khẩu súng, rất nhanh anh ta đã nhận ra đây chỉ là một thứ đồ giả, lập tức bực mình ném khẩu súng sang một bên, cúi người túm lấy đầu Bát Kim, đập mạnh xuống đất, "Tao phải giết mày!"
Bên trong nội tâm của Bullet lúc này cũng không thể bình tĩnh được, Bát Kim có thể nói là người do một tay gã dẫn dắt, vậy mà lại làm ra chuyện thế này. Gã lao lên túm lấy cổ áo Bát Kim, nhắm thẳng vào mặt hắn ta, không chút nương tay giáng xuống hai cú đấm.
Tề Liên Sơn và Bullet đã tức đến đỏ cả mắt, nếu cứ để hai người họ tiếp tục đánh như vậy, e rằng Bát Kim thật sự sẽ chết thật.
Cận Dĩ Ninh có phần bất đắc dĩ, anh quay sang nhờ Biên Đình: "Biên Đình, ngăn bọn họ lại đi."
Biên Đình vội vàng đứng dậy chen vào giữa bọn họ, cậu chặn Tề Liên Sơn lại. Thấy vậy, Đinh Gia Văn cũng lập tức lao tới, cố sức kéo Bullet ra.
Tuy nhiên, nắm đấm của hai người kia quá nhanh. Chỉ trong chốc lát, Bát Kim đã bị đánh tơi tả, máu me đầm đìa, màu máu đỏ tươi bắn tung tóe lên cột đá La Mã màu trắng, trông vô cùng rợn người.
"Tôi sai rồi, ngài Cận, tôi thực sự xin lỗi ngài..."
Trong suốt một khoảng thời gian dài, không ai trong sảnh tiệc lên tiếng, chỉ có tiếng gào khóc thê thảm của Bát Kim vang vọng khắp không gian.
Cuối cùng người chấm dứt cục diện hỗn loạn này vẫn là Cận Dĩ Ninh. Màn kịch ồn ào kéo dài đến đây khiến anh cảm thấy chán nản, chẳng còn hứng thú để tiếp tục xem thêm nữa.
"Được rồi, mọi chuyện đã rõ ràng rồi." Cận Dĩ Ninh vẫy tay, ra hiệu cho Tề Liên Sơn, "Đưa người đi đi."
Tề Liên Sơn vẫn còn chìm trong cơn giận dữ, đứng đó không chịu động đậy. Đinh Gia Văn là người phản ứng nhanh nhất, cậu ta buông Bullet ra, dẫn theo hai người tiến lên, không ngại bẩn mà kéo Bát Kim sợ hãi đến mức tè ra quần xuống tầng hầm.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Cận Dĩ Ninh xoa xoa lông mày, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Trời đã khuya rồi, mọi người về trước đi."
Nhờ câu nói của Cận Dĩ Ninh, mọi người như được đại xá, lần lượt lui ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!