Chương 17: Biên Đình, đến đây

Bát Kim đang ẩn mình trong đám đông, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình trước mắt thì đã bị Tề Liên Sơn đưa tay ra túm lấy, kéo thẳng ra ngoài.

Hắn ta mất thăng bằng, loạng choạng mấy bước, trước tiên đâm sầm vào một người, sau đó bị một cái chân không biết từ đâu duỗi ra đá văng đi, cuối cùng đập mạnh vào cạnh bàn rồi ngã ngồi vào giữa khoảng trống trung tâm đám đông.

Hôm nay vốn dĩ hắn ta đang làm ca đêm ở kho hàng, vừa ăn tối xong định quay lại vị trí thì đã bị người ta vội vàng gọi tới nhà của Cận Dĩ Ninh.

Ánh sáng khúc xạ từ pha lê tuy rực rỡ sắc màu nhưng khi chiếu lên gương mặt hắn ta lại khiến nó trắng bệch. Bát Kim cố gắng đứng dậy, sau vài lần vùng vẫy không thành, toàn thân hắn ta mềm nhũn, ngã gục xuống đất.

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Thì ra tên nội gián mà Tề Liên Sơn nói đến chính là Bát Kim.

Dù biết là không nên nhưng Biên Đình vẫn từ từ thở ra một hơi đã nín lại trong lồng ngực, cậu không để bất kỳ ai phát hiện ra sự căng thẳng của mình.

"Không phải tôi, không phải tôi, thực sự không phải tôi!"

Nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, Bát Kim hoảng loạn, vội vàng nhìn quanh bốn phía, bắt đầu lặp đi lặp lại mấy câu nói lộn xộn: "Ngài Cận, ngài Cận, không phải tôi, thật sự không phải tôi, tôi không làm gì cả!"

Trong số những kẻ vừa nãy la lối to nhất, có vài người vốn có quan hệ thân thiết với Bát Kim. Họ không ngờ kẻ phản bội lại chính là hắn ta, ngay lập tức họ im bặt không nói thêm lời nào.

Ngay cả Bullet cũng không nhịn được lên tiếng bênh vực Bát Kim: "Liên Sơn, có phải có hiểu lầm gì ở đây không? Tại sao Bát Kim lại làm như vậy?"

Thấy Bullet lên tiếng giúp mình, Bát Kim như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hùa theo: "Đúng đúng đúng, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi." Hắn ta dùng mũi chân đá nhẹ chiếc SIM dưới đất, nói: "Cái thứ này là gì vậy, tôi chưa từng thấy bao giờ cả!"

Kỹ thuật diễn xuất của Bát Kim thật sự kém. Tề Liên Sơn cười lạnh: "Anh nói đây là hiểu lầm sao?"

"Tôi hỏi anh, vào ngày 10 tháng trước, người gặp anh ở hộp đêm Noah's Ark là ai?" Anh ta kiên nhẫn hỏi kỹ từng câu: "Chiếc Lexus mà người yêu của anh đang lái bây giờ từ đâu ra? Còn tài khoản ngân hàng của ba anh, tại sao lại đột nhiên có thêm 800.000 tệ?"

"Tôi, tôi..." Môi Bát Kim tái nhợt run lên mấy cái, một tiếng "tôi" lặp đi lặp lại mãi trên miệng, nhưng mãi chẳng nói tiếp được.

Hắn ta không ngờ Tề Liên Sơn đã lật hết mọi bí mật của mình. Tạm thời hắn ta không biết phải biện bạch thế nào.

Tề Liên Sơn nhìn chằm chằm Bát Kim, ánh mắt sắc như chim ưng, nghiêm giọng hỏi: "Người đứng sau chỉ đạo anh là ai?"

Bát Kim run rẩy cả người, không biết trả lời câu hỏi của Tề Liên Sơn thế nào, chỉ biết mím môi, gương mặt tái nhợt phủ nhận: "Tôi không có, tôi thật sự không..." Ánh mắt hắn ta giật giật, ngước nhìn về phía Cận Dĩ Ninh ở phía sau. Nước mắt của hắn ta như con đê bị vỡ, trào ra khỏi khóe mắt, "Ngài Cận, ngài Cận, tôi bị oan, ngài nhất định phải đứng ra giúp tôi..."

Bát Kim theo bên cạnh Cận Dĩ Ninh cũng đã khá nhiều năm, nhìn người anh em thân thiết qua bao nhiêu ngày tháng từng cùng nhau trải qua sinh tử nay quỳ trước mặt anh khóc nức nở, Cận Dĩ Ninh vẫn mảy may không động lòng.

Ánh mắt anh lướt thoáng qua Bát Kim, cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu, "Anh đã biết quy tắc rồi mà."

Bát Kim cứng người ngay tại chỗ, sắc mặt tái mét hẳn đi, hắn ta biết "quy tắc" này có nghĩa là gì.

Bullet thấy vậy định nói thêm gì đó nhưng vừa chạm ánh mắt của Cận Dĩ Ninh, gã liền tự giác câm miệng lại.

Gã cũng hiểu quy tắc, muốn khiến người khác phục mình trong thế giới ngầm, thì phải dựa vào quy tắc để duy trì.

Tề Liên Sơn nhận lệnh, đưa tay vào túi áo lần nữa. Lần này anh ta không lấy ra bằng chứng phản bội khiến Bát Kim không thể chối cãi, mà thẳng thừng rút ra một khẩu súng từ trong túi.

"Ngài Cận! Ngài Cận! Ngài Cận!"

Nhìn thấy khẩu súng, Bát Kim giật mình tỉnh táo, khuôn mặt tái nhợt bỗng vì sợ hãi mà điểm thêm chút máu. Hắn ta vội vàng lau đi nước mắt và nước mũi trên mặt, lăn lộn bò tới phía Cận Dĩ Ninh, vừa định với tay bấu lấy chân anh thì bị Tề Liên Sơn đá ra.

Ánh mắt Cận Dĩ Ninh vẫn bình thản, anh nhìn từ chiếc ống quần bị Bát Kim túm nhăn nhúm lướt lên, rồi dẫn tới gương mặt của Biên Đình.

Anh nhìn chằm chằm Biên Đình trong hai giây, rồi nhẹ nhàng ra lệnh cho cậu: "Biên Đình, đến đây."

Tề Liên Sơn vừa nhìn đã hiểu nên lập tức giơ súng lên trước mặt Biện Đình: "Cậu cầm lấy."

Diễn biến của sự việc nằm ngoài dự đoán của mọi người. Biên Đình sững sờ, không dám nhận súng từ tay Tề Liên Sơn.

Một lúc lâu sau, cậu mới ngẩng đầu lên, hỏi Cận Dĩ Ninh: "Tôi đến... để làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!