Kể từ khi chân của Cận Dĩ Ninh bị thương, phạm vi hoạt động trong nhà của anh đã bị hạn chế rất nhiều.
Tối hôm đó, Cận Dĩ Ninh không gặp Biên Đình ở phòng làm việc ở tầng ba như thường lệ, mà sai Bullet dẫn cậu xuống cầu thang đưa đến tầng hầm.
Tầng hầm là một phòng tiệc, việc thiết kế nơi chiêu đãi linh đình ở một tầng không mấy nổi bật như vậy quả là có chút kỳ lạ. Tuy nhiên, Cận Dĩ Ninh hiếm khi đãi khách tại nhà nên phần lớn thời gian tầng này gần như bị bỏ trống.
Mà hôm nay, không gian rộng rãi và trống trải này cuối cùng cũng được sử dụng. Tề Liên Sơn nhìn thấy Bullet dẫn Biên Đình đi xuống cầu thang, rồi cúi người ghé sát tai Cận Dĩ Ninh thì thầm vài câu.
Giữa đại sảnh chỉ có một chiếc bàn dài, Cận Dĩ Ninh ngồi một mình ở đầu bàn rộng lớn ấy, ánh mắt của anh không dừng lại trên người Biên Đình. Nghe lời Tề Liên Sơn nói, anh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Biên Đình nhìn thoáng qua đã lập tức nhìn thấy Cận Dĩ Ninh đang ở trung tâm của đám đông. Cậu vốn tưởng rằng Cận Dĩ Ninh muốn gặp riêng mình, không ngờ khi cậu đến nơi, căn phòng tiệc ngày thường vốn chỉ nghe được tiếng vọng ấy đã sớm chật kín người.
Những người dưới trướng Cận Dĩ Ninh trong Tập đoàn Tứ Hải đều đang làm việc tại các công ty trực thuộc tập đoàn. Tổng cộng có khoảng hơn trăm người.
Thứ gây áp lực hơn cả đám đông đen kịt kia chính là bầu không khí ở nơi này. Ngay khi Biên Đình vừa xuất hiện, tất cả những người có mặt đều dùng ánh mắt kỳ lạ như muốn ghim chặt cậu ngay tại chỗ, khiến cậu gần như không thở nổi.
"A Đình, A Đình, bên này."
Người ngoại lệ duy nhất có lẽ chính là Đinh Gia Văn. Thấy Biên Đình đến, cậu ta như thể không để ý bầu không khí căng thẳng, ra sức vẫy tay gọi cậu.
Biên Đình liếc sang bên cạnh thấy Bullet không có phản ứng gì đặc biệt, cậu liền tiếp tục xem như không có chuyện gì xảy ra rồi bước về phía Đinh Gia Văn.
Khi Biên Đình tiến lại gần, ánh mắt từ mọi phía dần dần đổ dồn về Đinh Gia Văn nhưng cậu ta hoàn toàn không nhận ra. Thấy Biên Đình đến, cậu ta kéo tay áo cậu rồi cáu kỉnh trách: "A Đình, sao giờ cậu mới đến, tôi đợi cậu cả nửa ngày rồi đó."
"Tôi đi làm chút việc cho sếp Cận." Biên Đình trả lời thành thật, ánh mắt quét quanh một vòng, rồi nhỏ giọng hỏi Đinh Gia Văn bên cạnh: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Cụ thể chuyện gì thì tôi cũng không rõ." Đinh Gia Văn bỗng nhiên hứng thú, vì hoàn cảnh nên không tiện nói lớn, ánh mắt cậu ta sáng rực, cúi gần sát Biên Đình, cũng hạ giọng nói: "Tôi nghe nói, họ đã bắt được nội gián rồi!"
"Nội gián?" Biên Đình nhíu mày.
"Đúng rồi, chính là có nội gián." Đinh Gia Văn càng nói càng hăng, nếu không phải vì hoàn cảnh không thuận lợi, cậu ta nhất định sẽ kéo Biên Đình lại nói chuyện cho đàng hoàng, "Tôi nghe nói chuyện ở cây cầu Tử Kim Sơn lần trước là do có người đã bí mật đưa tin, chốt kiểm soát ở đầu cầu được cố tình lập ra để theo dõi chúng ta!"
"Không thể nào." Trong lòng Biên Đình bỗng nhiên có dự cảm không lành. Nghe Đinh Gia Văn nói vậy, xem ra hành động của cậu đã bị bại lộ rồi.
Đầu óc Biên Đình nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghi ngờ, nói: "Còn chuyện đó nữa sao? Sao tôi không biết nhỉ, đừng có nghe mấy lời đồn nhảm đó."
"Tất nhiên là thật rồi!" Thấy Biên Đình nghi ngờ độ chính xác của tin tức, Đinh Gia Văn tức giận, lập tức không phục mà nói: "Tôi nghe nói Tề Liên Sơn còn dẫn người lục soát phòng của người đó, tìm được bằng chứng rồi. Bây giờ bằng chứng rõ rành rành ra đó, người này không thể thoát được đâu."
Cậu nghĩ tới căn phòng của mình bị lục soát và hành lý bị lục tung, lòng Biện Đình bỗng chốc chùng xuống.
Khi cậu đang định hỏi thêm vài chi tiết từ Đinh Gia Văn thì Cận Dĩ Ninh
- người ngồi ở đầu bàn dài, anh tựa người vào lưng ghế xe lăn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mọi người đã có mặt đầy đủ rồi chứ?"
Tề Liên Sơn tiến lên một bước, gật đầu.
"Vậy thì bắt đầu đi." Cận Dĩ Ninh phất tay một cách thờ ơ, thái độ lạnh lùng, ánh mắt xám xịt như thể đã chán ngán tất cả mọi thứ trước mắt.
Sự chú ý của Biên Đình trong chốc lát bị thu hút bởi Cận Dĩ Ninh ở đầu bàn. Anh khiến cậu không thể phân biệt được người đàn ông sắc lạnh nghiêm nghị trước mặt và Cận Dĩ Ninh hồi chiều trong văn phòng mỉm cười hỏi cậu có muốn đi du thuyền hay không, đâu mới là con người thật sự của anh.
Tề Liên Sơn nhận lệnh từ Cận Dĩ Ninh, đi vòng ra phía sau bàn dài đến đứng trước mặt mọi người. Không biết là cố tình hay vô ý, anh ta đứng thẳng hướng đối diện với Biên Đình.
Đến nỗi những lời tiếp theo anh ta nói nghe như thể đang nói chuyện riêng với Biên Đình vậy.
"Hôm nay tập hợp mọi người đến đây là vì chuyện gì thì chắc mọi người cũng đã nghe qua rồi." Tề Liên Sơn không vòng vo, mở đầu một cách thẳng thắn.
Sau khi nói câu mở đầu, Tề Liên Sơn dừng lại một lát, ánh mắt anh ta quét vòng quanh khuôn mặt mọi người, rồi tiếp tục nói: "Lần giao hàng trước, chúng ta đã gặp chút rắc rối ở cầu Tử Kim Sơn, suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn."
"Sau khi điều tra, tôi phát hiện ra rằng những gì xảy ra ngày hôm đó không phải là ngẫu nhiên, mà là có người trong chúng ta đã tiết lộ tin tức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!