Chương 14: Phải trả thêm tiền

So với tâm tư thất thường của Cận Dĩ Ninh, thời tiết đầu xuân còn đổi thay khó lường hơn. Nửa đêm trời còn mưa như trút nước, vậy mà khi vừa hừng sáng nơi chân trời đã treo lơ lửng một vầng thái dương rực rỡ, gay gắt đến mức khiến người ta không thể chống đỡ. 

Nửa đêm, Biên Đình bị tiếng mưa đánh thức. Dù sao cũng chẳng có việc gì làm, cậu dứt khoát nằm lì trên giường, mãi đến khi nắng lên ba sào mới chịu dậy. Khó khăn lắm mới rời được khỏi giường, nhưng cậu cũng chẳng hứng thú nấu nướng gì. Rửa mặt qua loa xong liền ra ngoài cổng, gọi một tô mì bò hầm ăn cho xong bữa. 

Quán mì bò nhỏ hôm qua vô cớ bị liên lụy, hôm nay đã được dọn dẹp gọn gàng. Nồi nhỏ trên bếp "phụt phụt" bốc hơi nghi ngút, các chai gia vị đủ loại được xếp ngay ngắn trên chiếc bàn gấp. 

Từ sau khi đi theo Cận Dĩ Ninh, Biên Đình đã rất lâu không còn thấy lại khung cảnh như thế này. Cậu ngồi trước bàn, hai chân gác lên chiếc ghế nhựa lỏng lẻo chao đảo giống như đang ở một thế giới khác. 

"Tới đây!" 

Tô mì bò hầm nghi ngút khói vừa được bưng lên thì ông chủ để ria mép mỏng hai bên đã lật đật tiến lại gần, vẻ mặt vội vã như thể có chuyện gì to tát. Ông chủ họ Tần, khách quen quanh đây thường gọi ông là "sếp Tần", giọng điệu vừa thân quen vừa mang theo chút trêu chọc đầy thiện ý. 

Ông chủ Tần múc từ nồi ra hai miếng thịt bò to tướng, "bộp" một tiếng thả vào tô của Biên Đình, trông qua thì biết ngay là phần được ông ưu ái tặng thêm. 

"Này, A Đình." Ông chủ Tần nhìn Biên Đình, mặt mày hớn hở như thể ông không phải là người xui xẻo ngày hôm qua. "Tôi hỏi cậu cái này, cái người bạn tối qua của cậu đó, rốt cuộc là ai vậy?" 

"Bạn nào cơ?" Biên Đình nhìn chằm chằm hai miếng thịt bò to nằm trong tô, ngơ ngác cầm đũa lên. Cậu bị câu hỏi của ông chủ Tần làm cho mơ hồ, nghĩ mãi mà chẳng nhớ ra tối qua làm gì có bạn nào đến tìm mình. 

Hơn nữa, ngoại trừ Đinh Gia Văn ra, cậu không có bạn bè nào cả. 

"Ôi trời ơi!" Ông chủ Tần trợn tròn mắt, sốt ruột đến mức như muốn móc đầu Biên Đình ra xem, "Chính là cái cậu thanh niên ngồi xe lăn ăn mặc rất chỉnh tề, cao ráo đẹp trai đó đó!" 

Không ngờ ông chủ Tần đang hỏi về Cận Dĩ Ninh, Biên Đình chẳng biết nói gì. Cũng xem như là đẹp trai đi, ai có mắt đều nhìn ra được mà, cậu chỉ không hiểu ông chủ Tần dựa vào đâu mà biết được Cận Dĩ Ninh cao. 

"Ngài ấy là sếp của tôi." Biên Đình cúi đầu, dùng đũa gắp một miếng hủ tiếu lớn đưa vào miệng, rồi ngậm miệng hỏi vọng lại, "Ngài ấy bị làm sao à?" 

"Cậu không biết đâu, hôm nay người đó sai người đến đưa cho tôi một khoản tiền lớn, bảo là đền bù cho tôi phần thiệt hại hôm qua!" Ông chủ Tần liền kéo một chiếc ghế nhựa tới ngồi cạnh Biên Đình, vỗ vai cậu phấn khích nói, "Này, cửa hàng này bị bọn côn đồ như mấy người đập phá biết bao nhiêu lần rồi, đây lần đầu tiên tôi gặp kiểu như thế này đấy. Sếp cậu hào phóng thật đấy, còn chịu trách nhiệm dọn dẹp hậu quả cho nhân viên nữa chứ." 

Nghe ông chủ Tần nói vậy, không biết Biên Đình chợt nhớ ra điều gì, cậu dùng hai chiếc răng trắng nhỏ nghiền đứt sợi hủ tiếu, mép môi khẽ nhếch lên một nụ cười, rồi nói: "Ngài ấy thật sự rất hào phóng." 

Ông chủ Tần say sưa trong niềm vui bất ngờ nhận được khoản tiền lớn, không để ý đến nụ cười hiếm thấy trên mặt Biên Đình. Ông vỗ mạnh vào lưng cậu, nói: "Này, dù sao đi nữa thì cũng nhờ có cậu mà tôi mới có cơ hội thoát khỏi cảnh khó khăn này đấy." 

Cú vỗ này lại trúng đúng chỗ Biên Đình bị thương hôm qua, đau đến mức cậu phải nghiến răng mím môi, nụ cười hiếm hoi ấy cũng vụt nhanh như tia chớp. 

"Tôi sắp chuyển đi rồi, không phải chịu đựng mấy thành phần bất hảo kia nữa. Số tiền sếp của cậu cho, đủ để tôi mở một quán tử tế khác rồi." Ông chủ Tần không biết Biên Đình vẫn chưa khỏi vết thương cũ, lại vừa thêm một vết mới vì cái vỗ vừa rồi mà cứ tự nhiên thở dài nói: "Tôi đã lên kế hoạch rồi, quán không cần quá lớn chỉ cần vừa đủ để mình quản lý tốt là được." 

Ông chủ Tần sống ở khu này đã hơn ba mươi năm, cái đám nhóc con quậy phá này ba ngày một trận nhỏ, hai ngày một trận lớn, đánh nhau thành thói. Giờ cuối cùng cũng sắp chuyển đi, lại khiến ông cảm thấy hơi không quen. 

"A Đình, tôi sắp bắt đầu cuộc sống mới rồi đấy." Nghĩ đến đó, ông chủ Tần khoát tay qua cổ Biên Đình, thô bạo kéo vài nắm tóc cậu, "Sau này cậu cũng phải sống tốt đấy, nếu có cơ hội thì ngoan ngoãn quay lại đi học, nghe rõ chưa?" 

Biên Đình bất ngờ bị ông chủ Tần siết cổ, suýt nữa thì nghẹn vì mấy sợi mì. Cậu ấp úng đáp, "Rồi, rồi, rồi, chú thả tôi ra đã." 

Biên Đình miệng thì hứa với ông chủ Tần sẽ không gây phiền phức nữa, sống tử tế, cố gắng trở thành một chàng trai "ngũ đức tứ mỹ"(*). Ngay khi vừa bước ra khỏi tiệm mì, cậu đã ngoảnh đầu bước vào một rạp chiếu phim. 

Do chiến dịch truy quét nghiêm ngặt những năm gần đây, hầu hết các rạp chiếu phim lậu kiểu này đều đã bị dẹp bỏ. Chỉ còn sót lại vài nơi lén lút tồn tại lay lắt ở những khu phố cũ, lạc hậu và bị gạt ra bên lề như thế này. 

Những rạp chiếu phim hoạt động chui như thế này, dĩ nhiên chẳng chiếu phim đứng đắn gì. Giá lại rẻ, chỉ ba, năm tệ là có thể ngồi cả đêm nên khách ra vào ở đây đủ hạng người, chẳng ai mang theo ý định nghiêm túc nào. Nơi này cũng là điểm nóng thường xuyên xảy ra tình trạng gây rối, kiếm chuyện. 

Lúc này vừa đúng mười hai giờ trưa là thời điểm vắng khách nhất trong ngày. Trong rạp chẳng có mấy ai, ông chủ thì đang co ro ngồi ở quầy lễ tân, cắm mặt chơi game xếp hạng. 

Thấy Biên Đình bước vào, ông chủ chỉ nhướng mày liếc cậu một cái, rồi lạnh nhạt hỏi: "Xem gì?" 

Biên Đình ngẩng đầu liếc qua bảng danh sách phim viết trên bảng trắng, rồi buột miệng đọc tên một bộ. 

Ồ, trẻ tuổi mà khẩu vị cũng nặng ghê. 

Ông chủ cũng không nói thêm gì. Loại thanh niên trẻ tuổi như thế này, hắn ta đã thấy nhiều rồi, các chàng trai mới lớn ra ngoài tìm chút k*ch th*ch cũng chẳng có gì lạ. 

Hắn ta treo game, nhanh gọn thu tiền rồi in vé, chỉ hướng cho Biên Đình đi vào trong, sau đó lại lập tức quay trở về trận chiến kịch liệt trên màn hình. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!