Trong lòng Đại Đức chợt thót lên một cái, động tác trên tay cũng chậm lại, cái bàn gấp rỉ sét đã dừng lại đột ngột trước khi đập trúng đầu Biên Đình.
Hắn ta quay đầu nhìn lại, chợt thấy giữa màn mưa mịt mù, từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện một dáng người ngồi trên chiếc xe lăn.
Lúc này chính là thời khắc mấu chốt để Đại Đức thể hiện uy phong, hắn ta chẳng thèm phân phải trái, liền ngạo mạn quát vào người vừa đến: "Thằng què chết tiệt kia từ đâu chui ra vậy? Tốt nhất là mày đừng xía mũi vào chuyện người khác..."
Chưa kịp để Đại Đức tuôn hết câu th* t*c, Biên Đình đã bất ngờ bật dậy, tung cùi chỏ như trời giáng, đánh gục hắn ta ngã nhào xuống đất.
Tên đàn ông trước mặt anh đã bị đánh đến mức tơi tả, vậy mà Cận Dĩ Ninh vẫn điềm nhiên như núi. Ánh mắt anh khẽ lướt qua vết máu nơi khóe môi Biên Đình, rồi mỉm cười ôn hòa, dịu dàng nói với Đại Đức đang nằm sõng soài dưới đất: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên bỏ thứ trong tay xuống, rồi dắt bạn bè của mình rời khỏi đây trước khi cậu ấy thực sự nổi điên."
Cú thúc cùi chỏ của Biên Đình không hề nương tay khiến Đại Đức nghi ngờ xương sườn mình đã gãy mất vài cái. Hắn ta đến cái tuổi này rồi, trên người chỗ nào cũng yếu ngoại trừ cái miệng thối vẫn còn dai dẳng kia.
"Chỉ dựa vào nó..." Đại Đức nghiêng đầu nhổ ra một ngụm máu, giọng đầy khinh miệt, "Với cả mày nữa, thì làm được gì tao?"
"Tôi là người tàn tật, tất nhiên chẳng làm gì được anh rồi." Cận Dĩ Ninh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nụ cười ôn hòa, nhã nhặn chẳng đổi chút nào. "Còn cậu ấy thì anh cứ thử xem nhưng cá nhân tôi thì không khuyến khích cho lắm."
Cơn giận đang sôi sục trong người Đại Đức cuối cùng cũng dần lắng xuống. Hắn ta bình tĩnh lại, nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, người này rõ ràng là một tên què, bên cạnh chẳng có lấy một hỗ trợ. Ấy thế mà anh lại ung dung xuất hiện giữa cơn mưa, mỉm cười nhìn hắn ta bằng ánh mắt thản nhiên đến lạ khiến Đại Đức có cảm giác như rơi vào hầm băng lạnh buốt.
Kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn bên ngoài xã hội mách bảo hắn ta rằng: Đây là một con người cực kỳ nguy hiểm, không phải người mà mình có thể động tới.
Biết điều là người khôn, lúc này Đại Đức không màng đến chút sĩ diện nhỏ nhoi nữa, hắn ta vùng vẫy đứng dậy rồi lủi thủi nói với đám côn đồ: "Đi thôi."
Nhìn đám người Đại Đức khiêng Hoàng Mao đã bất tỉnh bước vào cơn mưa, Cận Dĩ Ninh nhún vai, quay lại nhìn Biên Đình thì trên mặt cậu đã hiện rõ vẻ ngơ ngác như thể cậu chẳng hề liên quan gì đến chuyện vừa rồi.
"Thế mà lại đi luôn rồi? Chán thật, chẳng đáng sợ chút nào." Nói xong, anh quay sang hỏi Biên Đình, người đang quỳ nửa người trên đất, "Cậu sao rồi, có đứng dậy được không?"
"Tôi không sao." Biên Đình kéo dài phần tay áo ra, lau sạch vết máu trên mặt, chỉ khi thấy mình trông không còn quá thảm hại mới từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.
Trong lòng Biên Đình thầm chửi rủa tại sao lúc nào cũng phải gặp Hoàng Mao vào ngày mưa, lại còn luôn gặp Cận Dĩ Ninh vào lúc thảm hại nhất nhưng trên mặt cậu vẫn giữ vẻ hòa nhã, khiêm tốn, tiến đến bên Cận Dĩ Ninh hỏi: "Ngài Cận, sao ngài lại có mặt ở đây?"
Cận Dĩ Ninh sớm đã nhận ra sự không đồng nhất giữa vẻ ngoài và suy nghĩ của cậu nhưng anh không hề vạch trần, chỉ mỉm cười nói: "Tôi đến khách sạn có chút việc, tiện đường đi qua đây thì thấy cậu."
Hơn nữa, Cận Dĩ Ninh tự hỏi bản thân mình đã thật sự thành thật đến đâu? Dù khách sạn Lệ Đô thật sự nằm ngay gần đây nhưng không phải anh vừa rời khỏi đó. Thực ra, sau khi nghe Tề Liên Sơn nói rằng Biên Đình đã ở văn phòng luật cả ngày, anh đã nhờ Tề Liên Sơn tiếp tục cho người theo dõi cậu.
Còn lý do vì sao cuối cùng lại chính anh đi theo, còn lo chuyện bao đồng giúp cậu giải vây, thì chắc chỉ có thể nói là rảnh quá không biết làm gì thôi.
Nghĩ lại lần đầu gặp Biên Đình cũng trong một cảnh tượng tương tự, Cận Dĩ Ninh không nhịn được cười. Biên Đình thì không hiểu chuyện gì mà lại buồn cười, chỉ đứng đó nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
Cận Dĩ Ninh không cười nữa, giả vờ như một người nghiêm túc hỏi Biên Đình: "Sao vậy, vừa ra ngoài đã gây rắc rối rồi à?"
Từ nhỏ đến lớn, Biên Đình không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần. Sau mỗi lần, chờ đợi cậu không phải là sự thờ ơ lãnh đạm thì cũng là những lời mắng mỏ trách cứ. Đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu dịu dàng còn thêm chút khoan dung để nói chuyện với cậu như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không biết phải phản ứng ra sao.
"Tôi không có làm gì hết, là tên Hoàng Mao gây chuyện mà." Biên Đình vô thức biện hộ cho mình, giọng nhỏ xuống, mang chút vẻ ngượng ngùng như lúc làm chuyện xấu bị gia đình phát hiện.
Phản ứng ấy trong mắt Cận Dĩ Ninh có phần kỳ lạ.
"Lần sau nếu có ai làm khó cậu thì cứ gọi cho A Sơn. Đánh nhau thì được, chứ đừng để người ta bắt nạt mình." Cận Dĩ Ninh nhìn Biên Đình từ đầu đến chân, ánh mắt anh không mấy hài lòng nói: "Cậu đánh nhau thành bộ dạng thế này, chẳng khác gì làm xấu mặt tôi cả. Tôi còn làm việc ở Thành phố Cảng thế nào đây?"
Sự ngượng ngùng của Biên Đình càng lúc càng rõ rệt, cậu không quen với kiểu quan tâm này, không biết nên đáp lại ra sao cho phải. Trong lúc bối rối ấy, cậu để ý thấy nửa vai của Cận Dĩ Ninh đang bị ướt vì trời mưa.
Thật ra không chỉ có vai mà khi đến đây Cận Dĩ Ninh không che dù, lại còn lãng phí nửa ngày dưới mưa cho nên người anh đã ướt sũng. Tài xế lái xe đỗ ở ngã tư, không dám tự ý tiến lại khi chưa nhận được lệnh của Cận Dĩ Ninh.
"Sếp Cận, quần áo ngài ướt rồi, về nhà tôi thay bộ khác đi." Biên Đình vừa nói xong thì chợt nghĩ lại, thấy không đúng, khách sạn Lệ Đô ngay gần đây, trong đó còn có một phòng cố của Cận Dĩ Ninh, không cần phải khổ sở về cái khu ổ chuột của cậu để làm gì.
Biên Đình lại cúi mặt, nói khẽ: "Xin lỗi, ngài Cận."
"Không sao, đã tới rồi thì đến nhà cậu chơi chút đi." Cận Dĩ Ninh không những không ngại, mà còn tỏ ra rất hứng khởi. Anh chủ động quay bánh xe lăn tiến về phía trước vài bước, rồi quay lại nói với Biên Đình: "Cậu dẫn đường nhé." Nhà Biên Đình nằm ở tầng trệt của một tòa nhà sáu tầng. Ưu điểm và nhược điểm của tầng thấp hiện rõ ràng: Mùa hè thì nước mưa dễ tràn vào, mùa đông lại lạnh lẽo và ẩm ướt nhưng may mắn là khỏi phải leo cầu thang mệt nhọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!