Chương 12: Hôm nay ở đây khá nhộn nhịp đấy nhỉ?

TrướcSau Ngay khi Biên Đình vừa bước vào cảng vận tải Tứ Hải, cậu đã nghe vài vị quản lý ở cảng nói rằng: Cận Dĩ Ninh là người tính khí thất thường, lúc vui thì thân thiện ấm áp khiến người ta cảm thấy dễ chịu như được tắm nắng mùa xuân nhưng khi giận dữ thì như một vị ma vương sống. Đặc biệt, anh lại rất rõ ràng trong thưởng phạt cho nên thái độ của anh đối với cấp dưới thường thể hiện hai thái cực hoàn toàn đối lập. 

Biên Đình chưa từng tận mắt chứng kiến mức độ tàn khốc khi anh "phạt" nhưng về phần "thưởng" thì thật sự rất hào phóng. 

Biên Đình chỉ nói là cậu muốn tiền mà không đề cập đến con số cụ thể nhưng ngay khi Cận Dĩ Ninh ký séc, anh đã đưa cho cậu một số tiền mà đến chính Biên Đình cũng không dám nghĩ tới. 

So với tấm séc thì chiếc xe thể thao của Bullet thật sự chẳng là gì cả. 

Ngày hôm sau khi nhận được tiền mặt, Biên Đình xin Tề Liên Sơn nghỉ phép. Tề Liên Sơn hỏi cậu xin nghỉ để làm gì, Biên Đình đáp một cách mơ hồ: "Cuối cùng tôi cũng có tiền rồi, phải ra ngoài thư giãn chút chứ." 

Làm việc dưới trướng Cận Dĩ Ninh cũng chẳng khác gì vào chùa đi tu, toàn là đàn ông con trai đều đang ở độ tuổi trẻ trung tràn đầy sinh lực. Nói đến đây, Tề Liên Sơn cũng đại khái hiểu ra một số chuyện. 

Nhưng gần đây Cận Dĩ Ninh bận nhiều việc, lúc nào ra ngoài cũng cần người theo cùng nên Tề Liên Sơn chỉ duyệt cho cậu ba ngày nghỉ. 

Ba ngày nghỉ, Biên Đình cũng không chê là ít. Sáng hôm sau ăn xong bữa sáng, cậu ung dung ra khỏi cửa. Cậu không lái chiếc xe địa hình hầm hố mà Cận Dĩ Ninh đặc biệt cấp cho mình mà thong thả đi bộ đến chân núi, lên một chiếc xe buýt nhỏ, chậm rãi đi vào thành phố. 

Trong văn phòng trụ sở của Tập đoàn Tứ Hải, Cận Dĩ Ninh lắng nghe báo cáo của Tề Liên Sơn, thái dương khẽ giật giật. 

"Cậu ấy vào tiệm massage à?" Cận Dĩ Ninh dùng bút máy vạch một đường dài trên giấy, rồi dừng lại. 

Tiệm massage mà Tề Liên Sơn nhắc đến không đơn thuần chỉ là massage. Ai nấy đều ngầm hiểu bên trong thực chất kinh doanh gì. Câu trả lời nằm ở ánh đèn hồng đào và những cô gái ăn mặc gợi cảm ngồi quanh cửa tiệm. 

Bullet có không ít những tên thô kệch chuyên làm việc dưới quyền của gã, chuyện lui tới mấy tiệm massage hay salon là chuyện thường ngày. Cận Dĩ Ninh dù có biết cũng chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở đôi câu, chứ không can thiệp quá nhiều. 

Không hiểu vì sao Tề Liên Sơn cảm thấy tin Biên Đình đến tiệm massage khiến Cận Dĩ Ninh không được vui cho lắm. 

Sự việc đã đến nước này, Tề Liên Sơn chỉ còn cách nói thật: "Vừa rồi tên người Thái tận mắt thấy cậu ấy đi vào." 

"Tuổi còn nhỏ mà không lo học hành cho đàng hoàng." Cận Dĩ Ninh không vui vì Biên Đình không có mặt ở đây nên anh đổ hết trách nhiệm lên đầu Tề Liên Sơn, "Cậu đã biết chuyến đi này của cậu ấy là làm gì chưa?" 

Tề Liên Sơn giờ đã chắc chắn Cận Dĩ Ninh thật sự không vui rồi, trong lòng anh ta cảm thấy hơi lo lắng. Anh ta thật sự biết Biên Đình lần này ra ngoài làm gì, chỉ là không hiểu từ khi nào Cận Dĩ Ninh lại bắt đầu quan tâm đến chuyện riêng tư của cấp dưới như vậy. 

"Cậu ấy có nói với tôi vài chuyện." Tề Liên Sơn cố gắng tách mình ra khỏi trách nhiệm này càng xa càng tốt, anh ta cẩn thận dò hỏi: "Hay là, tôi đi bắt cậu ấy về nhé?" 

"Không cần đâu." Cận Dĩ Ninh không tập trung quá lâu vào Biên Đình, anh nhanh chóng chuyển sang công việc: "Để tên người Thái tiếp tục theo dõi cậu ấy, đặc biệt là canh chừng cửa sau tiệm massage." 

Cận Dĩ Ninh tuy quen Biên Đình chưa lâu nhưng cũng phần nào hiểu rõ con người cậu. Dưới sự giám sát của tên người Thái, Biên Đình không hề che giấu, tự tin khoác tay mỗi bên một cô, oai phong bước qua cánh cổng đèn hồng tiến vào tiệm massage. Nhưng chỉ năm phút sau, cậu đã đi ra từ cửa sau, không thấy bóng dáng cô gái nào bên cạnh, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. 

Lần này, cậu không ghé lại những chốn phức tạp như thường lệ mà đi với bước chân nhanh thoăn thoắt tiến về phía trước. Khi đến trung tâm thành phố, cậu ghé vào một cửa hàng thuốc lá và rượu bên đường mua một chai rượu trắng đắt tiền cầm trên tay, rồi tiếp tục bước vào một tòa nhà văn phòng cao cấp. 

Hôm nay Biên Đình được nghỉ phép, cậu mặc áo khoác jean và quần bò, cách ăn mặc hay khí chất của cậu đều chẳng ăn nhập chút nào với những nhân viên văn phòng cao cấp ra vào trong tòa nhà. 

Cậu không hề tỏ ra ngượng ngùng, sau khi làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, cậu thản nhiên bước lên thang máy, đứng giữa đám người mặc vest lịch lãm, rồi lên đến tầng 32. 

Sau khi Biên Đình vào thang máy, tên người Thái không thể theo lên được nữa nên Tề Liên Sơn đành bảo hắn đứng canh ở dưới tầng. 

Tầng 32 là một văn phòng luật sư nổi tiếng ở Thành phố Cảng, Biên Đình không có hẹn trước nên không thể vào trong, đành phải ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi bên cạnh quầy lễ tân. 

Cô nhân viên lễ tân trẻ tuổi đã quá quen với chuyện này, cô tốt bụng mang cho Biên Đình một cốc nước, nhưng không có ý định giúp cậu truyền lời hay liên lạc gì. 

Biên Đình cảm ơn nhẹ một tiếng, không làm khó cô gái. Có thể thấy đây không phải lần đầu cậu đến nơi này với kiểu đối đãi như vậy, cậu đã quen rồi. 

Trước văn phòng luật người qua kẻ lại, mỗi người đi ngang đều liếc nhìn chàng trai trẻ ngoài cửa. Trong ánh mắt đủ sắc thái ấy, Biên Đình ngồi trên ghế suốt năm sáu tiếng đồng hồ. 

Gần đến giờ tan ca buổi chiều, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest xám khói bước ra khỏi cửa, Biên Đình nhìn thấy liền đứng bật dậy như chớp. 

Người đàn ông còn đi chung với một người phụ nữ, Biên Đình không vội tiến lại làm phiền, mà đợi đến khi ông ta đưa khách vào thang máy rồi mới bước tới chào hỏi. 

"Xin chào luật sư Trần." Biên Đình đến bên thang máy, chặn đường người đàn ông. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!