Chương 113: Ngoại truyện 4: Tuyến if thời thơ ấu

6.

"Ngữ văn C, Toán học C, Tiếng Anh D..."

Nồi đất trên bàn nóng bỏng, hơi nước bốc lên nghi ngút, nắp nồi kêu pụp pụp. Cận Dĩ Ninh vừa lật hai trang bảng điểm của Biên Đình đã không ngừng day thái dương.

"Đây mới là học kỳ đầu tiên của lớp 7 thôi đấy." Cận Dĩ Ninh qua làn hơi nước trắng xóa, hỏi người đối diện: "Em nói cho anh nghe xem, mỗi ngày em bận rộn cái gì ở trường vậy?"

Biên Đình cúi đầu cặm cụi ăn món hủ tiếu xào bò trong bát, làm ngơ trước lời nói của Cận Dĩ Ninh.

Cảm giác khó chịu càng trở nên rõ rệt hơn. Cận Dĩ Ninh lặng lẽ quan sát Biên Đình, xác nhận suy đoán ban đầu của mình.

Gần đây Biên Đình cố tình xa lánh anh. Lúc chia bát đũa, Cận Dĩ Ninh vô tình chạm vào tay cậu, Biên Đình lập tức giật tay ra như thể chạm phải thứ gì bẩn thỉu.

Chẳng lẽ cậu bé đang ở tuổi dậy thì, bắt đầu nổi loạn rồi?

"Cho em xem với."

Nhưng trên người một cậu bé vị thành niên khác, lại chẳng thấy chút dấu hiệu nổi loạn nào. Đinh Gia Văn vẫn vẻ ngốc nghếch vô tư lự, thấy Biên Đình bị dồn vào thế bí, cậu ta hả hê, vươn cổ ra muốn xem bảng điểm của Biên Đình.

Cận Dĩ Ninh hiện đang học ở Đại học Thành phố Cảng. Hôm nay là thứ sáu, anh từ trường về đón Biên Đình đi ăn. Đinh Gia Văn cũng ở đó nên anh tiện thể đưa đi cùng.

Giọng nói của Đinh Gia Văn đã khiến Cận Dĩ Ninh chú ý đến cậu ta: "Em cũng đưa bảng điểm ra đây xem nào."

Đinh Gia Văn không ngờ mình lại tự bê đá đập chân mình. Cậu ta ngã ngồi trở lại ghế, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn: "Không... không cần đâu, bình thường thôi, có gì hay ho đâu mà xem."

Cậu ta định lấp l**m cho qua chuyện nhưng cuối cùng dưới áp lực của Cận Dĩ Ninh, cậu ta vẫn ngoan ngoãn nộp bảng điểm.

Cận Dĩ Ninh mở bảng điểm nhăn nheo của Đinh Gia Văn ra. Ôi thôi, còn thảm hại hơn cả của Biên Đình.

Anh không nỡ nhìn thêm một giây nào, úp ngược bảng điểm lại.

"Hôm nay ăn cơm đã." Cận Dĩ Ninh cuối cùng tuyên bố: "Cả hai đứa, từ giờ mỗi cuối tuần đến nhà anh, anh sẽ kèm thêm cho các em."

7.

"Tại cậu đấy, chọc ai không chọc, lại chọc trúng anh ấy."

Sáng sớm thứ Bảy, Đinh Gia Văn vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đi trên đường. Khuôn mặt cậu ta dài ra: "Giờ đến tôi cũng xui xẻo theo."

Biên Đình không chịu gánh cái tội này, cãi lại: "Nếu cậu học giỏi thì có cần đi cùng tôi không?"

Sau bữa lẩu đó, vào mỗi cuối tuần, Biên Đình và Đinh Gia Văn lại ngoan ngoãn đeo cặp sách đến nhà Cận Dĩ Ninh để học. Hai cậu bé không thể tiếp tục chơi bời nữa nên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến "địa vị giang hồ" của họ trong các ngõ ngách.

Đến nhà Cận Dĩ Ninh, anh đã đợi sẵn trong phòng. Biên Đình và Đinh Gia Văn ngồi hai đầu bàn học, lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp.

Khách quan mà nói, cả hai đều là những đứa trẻ lanh lợi, chỉ là không tập trung vào việc học. Hôm nay không bày quầy hàng ở đây thì ngày mai lại làm việc vặt ở chỗ kia, không lúc nào yên phận.

Bây giờ có Cận Dĩ Ninh giám sát, lại được kèm thêm định kỳ. Không mất bao nhiêu công sức, cả hai đều đạt điểm A trong kỳ thi vào cuối năm học.

Cuối tuần sau khi có kết quả, Cận Dĩ Ninh cho hai người nghỉ một ngày. Đinh Gia Văn như được đại xá, cậu ta vứt sách vở sang một bên, chui vào phòng khách chơi trò chơi mới mua trên TV.

Biên Đình không ra ngoài chơi với Đinh Gia Văn. Cập nằm sấp trên giường Cận Dĩ Ninh, lật một cuốn sách mà cậu tiện tay lấy ra. Cận Dĩ Ninh ngồi dưới sàn cạnh giường, tựa lưng vào mép giường ôm máy tính làm luận văn.

Gần cuối kỳ, việc học của Cận Dĩ Ninh cũng không hề dễ dàng.

Tiếng hiệu ứng trò chơi và tiếng lẩm bẩm của Đinh Gia Văn trong phòng khách thỉnh thoảng vọng vào phòng ngủ. Biên Đình lật vài trang sách rồi cảm thấy chán.

Cậu dịch đến mép giường, nằm sấp phía sau Cận Dĩ Ninh. Mắt cậu nhìn qua vai anh, xem những dòng chữ nhỏ trên màn hình máy tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!