Chương 112: Ngoại truyện 3: Tuyến if thời thơ ấu

1.

Vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai, Đinh Gia Văn nghe nói quảng trường Minh Châu mới khai trương nên vào buổi tối rất nhộn nhịp. Thế là cậu ta rủ Biên Đình cùng đi bày một quầy ném vòng.

Biên Đình không đồng ý. Hỏi lý do vì sao thì cậu cũng không nói chi tiết, chỉ nói cậu muốn đến phố Quan Đế bán hoa.

Mỗi sáng sớm, sau khi mẹ từ sòng bạc về để ngủ bù, Biên Đình lại lên xe buýt nhỏ, đến chợ hoa mua một xô hoa hồng. Rồi dành nửa buổi chiều để nhổ gai, cắt tỉa và gói hoa, cậu làm từng bông từng bông một, sau đó ngâm trong nước sạch.

Đợi đến khi trời tối, cậu sẽ ôm những bó hoa lớn len lỏi giữa dòng người, đi dọc theo các quầy hàng lớn nhỏ để rao bán. Nếu may mắn, cậu có thể kiếm đủ tiền ăn cho một đến hai tuần.

Từ chiều tối đến rạng sáng, cậu đi đi lại lại từ đầu phố đến cuối phố, và cứ thế kỳ nghỉ hè tưởng chừng không bao giờ kết thúc cũng đã đi đến những ngày cuối cùng.

Vào tối cuối cùng của tháng tám, Biên Đình đã bán hết bông hồng cuối cùng trong xô của mình ở bên ngoài trạm xe buýt nhỏ.

Cặp đôi trẻ cầm hoa, ngọt ngào hòa vào màn đêm. Biên Đình cũng cất tiền đi, xách xô về nhà.

Trước khi về, cậu quay đầu nhìn lại con phố ồn ào.

Người đã hứa sẽ trở lại vào kỳ nghỉ hè năm nay, vẫn không xuất hiện cho đến khi mùa hè kết thúc.

2.

Đài phát thanh nói rằng, khu trung tâm của Thành phố Cảng đã trải qua ngày nắng nóng thứ mười bốn trong năm nay. Thời tiết nắng nóng sẽ tiếp tục kéo dài đến giữa tháng bảy.

Năm nay, Biên Đình lại lớn thêm một tuổi. Cậu không bán hoa nữa, mà chuyển sang bán tào phớ.

Trong thời tiết 37-38 độ, tào phớ dễ bị hỏng. Biên Đình không dám làm một lần quá nhiều. Mỗi ngày cậu chỉ mang một thùng giữ nhiệt nhỏ đến phố Quan Đế, bán hết thì nghỉ.

Tào phớ làm từ đậu nành trắng mịn và thơm lừng, trộn với đường cát trắng, bất ngờ lại bán rất chạy. Biên Đình vừa đến nơi không lâu, quầy hàng nhỏ đã có vài tốp khách vây quanh.

"Cho một bát tào phớ."

Giữa tiếng ồn ào có lẫn một giọng nói quen thuộc. Biên Đình ngẩng đầu liếc nhìn người đến, rồi lại im lặng cúi đầu xuống.

Cậu thành thục mở thùng giữ nhiệt, dùng chiếc muỗng lớn múc một lớp tào phớ dày vào bát, cuối cùng rắc một muỗng đường cát trắng lên trên, rồi đưa ra.

Người đến nhận lấy bát từ tay Biên Đình, cười hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"

Biên Đình cũng không khách sáo: "Một đồng."

Người đó một tay cầm bát, tay kia móc khắp các túi quần áo, cuối cùng moi ra được một đồng xu.

"Tiền trao cháo múc." Cận Dĩ Ninh không vội vã rời đi. Anh ôm chiếc bát nhựa, ngồi xổm trên vỉa hè bên cạnh Biên Đình, dùng muỗng khuấy tan đường cát trên bề mặt, thong thả ăn.

Việc kinh doanh không có quy luật nào cả. Khách hàng hoặc là không đến, hoặc là đến dồn dập. Tình huống tối nay thuộc loại sau, Biên Đình bán ra liên tục mấy bát tào phớ, người ướt đẫm mồ hôi.

Trong lúc bận rộn, cậu liếc nhìn người bên cạnh. Hai năm không gặp, anh lại cao hơn rồi.

Biên Đình nhìn hai cái bóng một cao một thấp trên mặt đất, thầm so sánh trong lòng.

Không biết sau này lớn lên, mình có cao hơn anh được không.

"Sao anh lại ở đây?" Sau khi tiễn một tốp khách, Biên Đình đặt chiếc muỗng sắt lớn xuống. Cuối cùng cậu cũng có thời gian để nói chuyện với Cận Dĩ Ninh.

"Đến nghỉ hè chứ sao." Cận Dĩ Ninh đặt bát rỗng vào túi nhựa, thắt chặt miệng túi.

"Sao năm ngoái anh không đến." Biên Đình nhặt một chiếc giẻ sạch, cẩn thận lau quanh miệng thùng giữ nhiệt, như thể chỉ tình cờ nhắc đến. Cận Dĩ Ninh hỏi: "Em đợi anh à?"

Một bà mẹ trẻ dẫn theo hai đứa con dừng lại trước quầy hàng. Hai người không nói chuyện nữa, Biên Đình quay lại tiếp khách. Cận Dĩ Ninh đặt túi nhựa xuống, tự nhiên đóng gói tào phớ Biên Đình vừa múc xong, rồi tiện tay thu tiền, cất vào chiếc hộp sắt nhỏ dưới thùng giữ nhiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!