Chương 1: Khách sạn Lệ Đô

Có một tiệm chơi mạt chược nằm phía sau khách sạn Lệ Đô, ẩn mình trong con hẻm ở cửa phụ của khách sạn.

Hôm nay vận may của Biên Đình tốt đến bất ngờ. Cậu vừa ngồi chơi hai ván cho khách quen là chị Lý thì bốc được lá Thiên Hà, thắng liền một mạch hơn 500 tệ.

Sau khi đi vệ sinh, chị Lý quay lại bàn chơi bài thì thấy một chồng phỉnh dày cộp. Chị mừng rỡ đến nỗi vỗ vai Biên Đình: "Đừng lo, cứ chơi thêm vài ván nữa cho chị."

Biên Đình liếc nhìn màn mưa đen kịt ngoài cửa sổ.

Trời đã mưa ba ngày hai đêm rồi. Kể từ đầu mùa đông đến giờ chưa bao giờ mưa to như thế.

Cậu dụi tắt điếu thuốc giữa các ngón tay, gom số tiền thắng được lại và nhét vào dưới cốc nước dùng một lần rồi đứng dậy nhường chỗ. "Hôm khác chơi tiếp nhé. Tôi phải tan làm rồi."

Ông chủ đang gục đầu ngủ gật trên quầy bar, Biên Đình không chào hỏi ai, khoác áo vào rồi rời khỏi căn hầm ẩm thấp và chật chội. Cánh cửa sắt màu đỏ hoen gỉ từ từ khép dần, làn khói thuốc lá nồng nặc len lỏi khắp nơi cùng tiếng va chạm quân mạt chược lẫn tiếng chửi thề bị cậu bỏ lại sau cánh cửa.

Mưa vẫn rơi không ngừng. Biên Đình ngẩng đầu, kéo khóa áo khoác lên cao rồi nhanh chóng bước vào làn mưa.

2 giờ 30 sáng, có lẽ vì trời mưa, nên con hẻm phía sau khách sạn vắng vẻ lạ thường. Những tấm biển hiệu kiên trì phát ra ánh sáng mờ mờ, toát ra sự cũ kỹ buồn tẻ.

Tiếng mưa như trút nước che giấu đi nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Khi Biên Đình nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cậu đã bị một cây gậy đánh ngã xuống đất.

"Ầm!", ống thép đập mạnh vào vũng nước, bốn năm người đàn ông đột nhiên lao ra khỏi con hẻm và nhanh chóng bao vây cậu.

Người cầm đầu là một gã đàn ông tóc vàng, hai tay đút túi quần jean, bước chân run rẩy đi về phía Biên Đình. Có lẽ vì hơi sợ nên gã không dám liều lĩnh tiến lên. Gã đứng đó một lúc lâu mới đưa mũi giày ra chạm vào tóc Biên Đình.

"Đệt, cuối cùng cũng tóm được mày rồi." Biên Đình không trả lời. Hoàng Mao rụt chân lại, nhổ que tăm trong miệng ra: "Đánh tao đi."

Không có quy tắc nào phải tuân theo trong các cuộc ẩu đả trên đường phố. Một khi mất thế chủ động, bạn chỉ có thể bị đánh bại, đặc biệt là khi đối phương có lợi thế áp đảo về quân số.

Biên Đình còn chưa kịp đứng dậy, bốn năm tên côn đồ đã xông tới, đẩy cậu xuống vũng nước. Nước thải đen kịt bẩn thỉu lập tức tràn vào miệng vào mũi, từng nắm đấm hòa lẫn với nước mưa rơi xuống người của cậu, trong khoảnh khắc đó khó mà phân biệt được bên nào dữ dội hơn.

Nước đọng trên mặt đất nhanh chóng chuyển sang màu đỏ như máu, chảy vào cống thoát nước. Khuôn mặt Biên Đình ẩn trong bóng tối, không hề phát ra tiếng động.

"Này, mày mạnh thật đấy." Hoàng Mao đánh hồi lâu, nhìn phản ứng của người kia gã lập tức thấy không vui, thở hổn hển đứng dậy, gọi một tên tay sai: "Mày lại đây giẫm lên tay nó, đừng để nó chạy mất."

Nói xong, Hoàng Mao không hề khách sáo mà duỗi bàn tay đen nhẻm mò mẫm trên nền đất.

Ở cái góc tệ nạn của thành phố này, thứ nhiều nhất chính là đủ loại rác thải. Chẳng mấy chốc, gã nhặt được một mảnh thép màu nhỏ xíu từ trong cống.

"Không phải mày rất mạnh sao?" Gã đầu vàng cười toe toét, quỳ xuống bên cạnh Biên Đình, nắm lấy tóc cậu và dùng góc thép gỉ sét chỉ vào nốt ruồi nhỏ dưới mắt Biên Đình.

"Tao muốn xem..." Hoàng Mao vừa nói hai chữ thì Biên Đình đột nhiên nhìn về phía gã, dường như cuối cùng cũng chịu cho gã một chút mặt mũi.

Lưỡi của Hoàng Mao như bị siết chặt rồi dừng lại

Nốt ruồi dưới mắt Biên Đình đỏ rực, chỉ cần bị tấm thép đè lên tạo ra cảm giác như đang chảy máu, kết hợp với ánh mắt của cậu, khiến người ta cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.

Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy căng thẳng thế nhỉ?

Hoàng Mao kìm nén cơn ớn lạnh, chỉnh lại lời nói: "Tao muốn xem, sau khi móc ra một con mắt của mày thì mày còn có thể..."

Không ngờ lời nói cay nghiệt của gã đầu vàng lại gây ra bao nhiêu biến cố. Gã vừa định thần lại, định bắt đầu lại từ đầu thì đột nhiên có một chiếc xe chạy vào ngõ.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Mao nhìn thấy chữ "ngang tàng ngạo mạn" được thể hiện trên chiếc xe, nhất là hai cái đèn pha ở phía trước sáng như mặt trời, vừa xuất hiện cũng khiến ai cũng phải chói mắt.

"Mẹ kiếp, cái tên chết tiệt này từ đâu ra vậy?"

Hoàng Mao bị đèn pha chiếu vào liền ngoảnh mặt đi, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ. Cảm xúc của Biên Đình tuy ổn định, nhưng tóc vẫn bị gã nắm chặt, không có cách nào tránh né, đành phải nhìn thẳng vào đèn pha.

Chiếc Maybach này quả nhiên khác biệt, ngay cả đèn pha cũng sáng hơn những chiếc khác, mọi thứ trước mắt Biên Đình đều trắng xóa. Trong vài giây, cậu không nhìn thấy được gì cả, cậu chỉ nghe thấy tiếng lốp xe lăn trên mưa và lao nhanh về phía mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!