Chương 92: Phiên Ngoại 08: Bé Con

Chuyển ngữ: Méo | Chỉnh sửa: Sắc

Kỳ phát tình lần này của Trình Hạ kéo dài cả một tuần, Bùi Thiệu Trạch luôn dịu dàng cẩn thận chăm sóc cậu, hòn đảo xinh đẹp trời đất bao la trở thành nơi thích hợp để họ thân mật, không có bất kỳ sự làm phiền nào từ người ngoài. Trình Hạ mỗi ngày đều nằm trong lòng Bùi Thiệu Trạch lắng nghe tiếng sóng biển rồi chìm vào giấc ngủ. Dưới ảnh hưởng của tin tức tố, tâm trí cậu luôn mơ mơ hồ hồ, trong lúc ngẩn ngơ cậu thầm nghĩ, những ngày tháng ở bên anh Bùi như thế này, dù cho trải qua cả một đời cậu cũng không thấy chán.

Mãi đến khi bảy ngày trôi qua, Trình Hạ cuối cùng cũng hồi phục lại tinh lực.

Sau khi bị đánh dấu lần nữa, trên người cậu tràn ngập mùi tin tức tố của Bùi Thiệu Trạch, Trình Hạ cũng không còn dùng nước hoa hương cam để che đi mùi này nữa, cậu và Bùi Thiệu Trạch đã quang minh chính đại tổ chức hôn lễ, người người đều biết hai người họ là một đôi, trên người cậu có mùi vị của Alpha này là chuyện rất bình thường.

Trình Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nói: "Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, em có thể ra ngoài đi dạo không?"

Trong khoảng thời gian này Trình Hạ gần như chỉ ở trong biệt thự không ra ngoài, liên tục một tuần, cậu sắp bứt rứt đến hỏng rồi. Bùi Thiệu Trạch biết cậu ham chơi, bèn thay quần áo dẫn Trình Hạ ra bãi biển. Để tránh cho Trình Hạ bị cháy nắng, Bùi Thiệu Trạch còn chu đáo chuẩn bị kem chống nắng cho cậu bôi, thuê một chiếc dù che nắng.

Hai người ngồi dưới ô hóng gió biển, nhìn biển cả mênh mông vô tận, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Trình Hạ ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt biển, kỳ phát tình lần này kéo dài bảy ngày, dựa theo kiến thức môn sinh lý, Omega có 90% khả năng mang thai trong thời kỳ đặc biệt. Nếu thực sự như thế, có phải bé con của họ đã hình thành rồi không?

Thấy Trình Hạ ngây người, Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, khẽ hỏi: "Đang nghĩ gì đấy?"

Trình Hạ sực tỉnh, nghiêm túc nói: "Em đang nghĩ, nếu thực sự có con, em hy vọng bé sẽ giống anh, tính cách cũng giống anh, sau này lớn lên trở thành một Alpha có trách nhiệm."

Ý cười thoáng qua trong mắt Bùi Thiệu Trạch, dịu dàng nói: "Anh lại cảm thấy giống em đáng yêu hơn."

Trình Hạ vội vàng đáp: "Không đâu, hồi nhỏ em rất nghịch ngợm, thường xuyên đánh nhau cùng một đám Alpha, cha mẹ cũng không quản nổi em."

Bùi Thiệu Trạch tưởng tượng ra nhóc Trình Hạ xắn tay áo đánh nhau với người khác, vẫn cảm thấy rất đáng yêu: "Thế cũng không tệ, trẻ con nên hoạt bát một chút mới tốt. Không giống anh, khi còn nhỏ đã rất ít nói, bạn bè bên cạnh chỉ có vài người."

Trình Hạ không hề biết thời thơ ấu của Bùi Thiệu Trạch trải qua như thế nào, nghe đến đây không khỏi hiếu kỳ: "Khi bé anh đã làm những gì?"

Bùi Thiệu Trạch suy nghĩ, nói: "Phần lớn thời gian đều ở nhà làm bài tập."

Trình Hạ: "…"

Vậy quả thực rất cô đơn nhỉ? Trình Hạ nhẹ nhàng nắm tay Bùi Thiệu Trạch: "Sau này có em ở bên cạnh, anh sẽ không còn cô đơn nữa."

Trong lòng Bùi Thiệu Trạch ấm áp, nắm chặt lấy tay cậu.

Tuần trăng mật kéo dài một tháng nhanh chóng trôi qua, mặc dù Trình Hạ hoàn toàn không muốn, thế nhưng vẫn đúng hạn quay về Dung thành cùng Bùi Thiệu Trạch.

Chu Nhan cũng biết Trình Hạ và Bùi tổng vừa công khai kết hôn, đang như keo như sơn, cô đã trì hoãn những thông báo không quan trọng gần đây, chỉ giữ lại một số bài phỏng vấn, ảnh tạp chí, ảnh quảng cáo tương đối đơn giản, do đó công việc của Trình Hạ sau khi trở lại Dung thành vô cùng thoải mái, mỗi tối đều có thể trở về biệt thự Tân Giang, mà Bùi Thiệu Trạch sau khi tan làm cũng sẽ về nhà.

Hai người giống như những cặp chồng chồng bình thường, ban ngày ai bận việc người đó, tối trở về nhà cùng ăn cơm, nói chuyện, xem ti vi.

Rất nhanh đã đến tháng 4.

Đã một tháng trôi qua kể từ tuần trăng mật, Trình Hạ ôm tâm trạng thấp thỏm đến bệnh viện kiểm tra, Bùi Thiệu Trạch tự mình đi cùng cậu.

Tần Vũ đưa Trình Hạ tới phòng kiểm tra, để Bùi Thiệu Trạch đợi ở ngoài, anh đứng trên hành lang nôn nóng chờ kết quả. Tâm trạng của Bùi Thiệu Trạch lúc này còn hồi hộp hơn cả năm ấy thi đại học. Trước đây đầu óc anh đều dành cho sự nghiệp, bây giờ có Trình Hạ, anh đột nhiên cảm thấy có thêm một đứa con nữa cũng không tệ. Kết tinh tình yêu giữa anh và Trình Hạ, có lẽ sẽ di truyền ngũ quan và tính cách của Trình Hạ chăng?

Đến khi đó, có một quả cam nhỏ phiên bản mini chạy theo sau em ấy, giọng nói non nớt gọi ba ơi, Bùi Thiệu Trạch vừa nghĩ tới cảnh tượng đó đã cảm thấy cả trái tim đều mềm mại. Nếu Trình Hạ mang thai, vậy sau này người anh phải bảo vệ không chỉ là mỗi Trình Hạ, mà còn có con của bọn họ.

Bùi Thiệu Trạch đợi ở hành lang rất lâu, lúc này Trình Hạ mới cầm một tờ báo cáo đi ra.

Trình Hạ cúi đầu, sắc mặt dường như không tốt lắm, trái tim Bùi Thiệu Trạch giật thót, cho rằng lần này cậu không có thai, bèn bước tới nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: "Không sao, con cái phải tùy duyên. Có lẽ bé con chưa sẵn sàng đến tìm chúng ta."

Trình Hạ đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Anh Bùi, chúng mình có bé con rồi. Nhưng mà…"

Bùi Thiệu Trạch sững sờ: "Nhưng mà sao?"

Trình Hạ có chút xấu hổ: "Là sinh đôi đó, không ngờ lại có hai bé con đến tìm chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!