Bùi Thiệu Trạch vốn nghĩ rằng mức độ hảo cảm chạm tới 0 đã là bét lắm rồi, kết quả Trình Hạ tỉnh lại chưa đến nửa tiếng, không ngờ độ hảo cảm đối với anh đã lập tức bị trừ xuống mức -10…
Bởi vì anh không hoàn thành nhiệm vụ "đánh dấu Trình Hạ", điểm người chơi cũng bị trừ một lần 50 điểm.
Đêm qua đã bình tĩnh quyết định để tình tiết đi lệch quỹ đạo vốn có.
Nếu như đây là trò trơi thuộc dạng công lược, vậy thì anh đã tự mình chọn mức khởi động có độ khó rất cao để bắt đầu.
Không làm theo nhiệm vụ hệ thống giao, quả nhiên là tương đối phiền toái.
Tuy nhiên Bùi Thiệu Trạch cũng không sốt ruột, anh nhặt quần áo của Trình Hạ ở dưới đất lên, đi đến cạnh giường thấp giọng nói: "Chuyện đêm qua đừng nói cho bất kỳ ai, dù sao chuyện này cũng sẽ tổn hại đến danh tiếng của cậu, hiểu không?"
Trình Hạ bừng tỉnh, khẽ gật đầu: "Em hiểu rồi."
Bùi Thiệu Trạch đưa quần áo cho cậu: "Mặc vào đi, tôi đưa cậu về."
Trình Hạ nhận lấy quần áo, ngại ngùng không dám mặc ngay trước mặt Bùi tổng, bây giờ cậu đang khỏa thân, thực sự mất mặt chết đi được.
Bùi Thiệu Trạch nhìn vành tai của đỏ ửng của thiếu niên, xoay người đi ra ngoài, để Trình Hạ ở một mình trong phòng: "Cho cậu nửa tiếng, có thể tắm một lát. Bên trong có đồ và khăn mặt mới. Nửa tiếng sau tôi quay lại đón cậu."
Đêm qua Trình Hạ ra rất nhiều mồ hôi, lại thêm hôm nay sốt cao cả một ngày, mồ hôi nhớp nháp trên người không cần nói, ngay cả tóc cũng bết thành một mảng rồi, nếu còn không đi tắm thì thực sự rất khó chịu. Thấy Bùi Thiệu Trạch quay người đi ra cửa, Trình Hạ nhanh chóng mặc áo choàng tắm, cẩn thận chạy tới cửa phòng ngó ra nhìn bên ngoài, phát hiện Bùi tổng thực sự đã xuống lầu cậu mới khẽ thở phào một hơi, đi vào trong phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Bùi Thiệu Trạch tới phòng để đồ ở tầng hai.
Toà biệt thự này là quà tặng của mẹ nguyên chủ nhân dịp hắn sinh nhật 18 tuổi, nằm ở phía tây vùng ngoại ô khu vực hồ Tân Hà, ba tầng cao vút nằm đơn độc, trang trí cực kì sang trọng. Toàn bộ tầng hai đã được sửa thành phòng để quần áo, hiển nhiên rằng nguyên chủ cực kỳ chú trọng trang phục và cách ăn mặc. Chỉ có điều quan điểm thẩm mỹ của người này và Bùi Thiệu Trạch chênh lệch hơi xa, trong tủ toàn là quần áo hoa hòe hoa sói, giày cũng toàn là các loại đủ màu sắc sặc sỡ…
Bùi Thiệu Trạch cau mày tìm trong tủ cả nửa ngày, mãi mới tìm được một bộ áo len xám phối quần ống đen dài có vẻ thuận mắt để mặc, giày thì chọn một đôi giày da thường ngày anh vẫn ưa dùng.
Vừa quay về phía gương đã thấy gương mặt này vậy mà lại giống anh như đúc.
Cũng có thể khi tạo ra thế giới trong sách này, hệ thống trực tiếp sao chép ngũ quan của anh để tạo nên Bùi Thiệu Trạch?
Như vậy cũng dễ cho anh nhanh chóng làm quen với thân phận này.
Nếu không mỗi lần nhìn vào gương lại thấy một gương mặt xa lạ, thực sự rất dễ thoát vai.
Sau khi Bùi Thiệu Trạch thay quần áo xong, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Quả thật giống hệt như miêu tả trong truyện, sau ngày Trình Hạ bị đánh dấu tuyết rơi rất nhiều. Anh tìm trong tủ một cái áo khoác rồi mặc vào, nghĩ đến Trình Hạ ăn mặc phong phanh, lại lấy thêm một chiếc áo khoác lông vũ dày hơn.
Nửa tiếng sau Bùi Thiệu Trạch quay lại phòng ngủ, Trình Hạ đã tắm xong rồi, quần áo cũng mặc chỉnh tề.
Thiếu niên nhíu mày, trông có vẻ hơi lo lắng. Bùi Thiệu Trạch lại gần nhìn, thấy cậu đang ngồi bên mép giường cầm điện thoại nhắn tin wechat với một người, người nhắn cho cậu… là người đại diện Triệu Văn Tu.
"Trình Hạ, cậu đang ở đâu vậy? Hôm qua sau khi buổi họp thường niên kết thúc anh đã tìm cậu rất lâu mà không thấy. Hôm nay anh gọi điện nhưng cậu cũng không nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu thấy tin nhắn thì lập tức gọi cho anh, để anh biết cậu vẫn an toàn."
Triệu Văn Tu tự tẩy cho bản thân sạch sẽ, giả bộ như thể hoàn toàn không biết rõ mọi chuyện.
Vẻ mặt Trình Hạ xoắn xuýt, hiển nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Bùi Thiệu Trạch thì hốt hoảng giấu điện thoại đi. Không ngờ Bùi Thiệu Trạch lại chủ động hỏi: "Tin nhắn của Triệu Văn Tu, cậu định trả lời thế nào?"
Trái tim Trình Hạ run rẩy, cảm thấy Alpha đứng đối diện đã nhìn thấu tất thảy. Cậu hít một hơi, cố đáp: "Người đại diện hỏi em đang ở đâu, em không biết có nên nói ra không nữa…"
Bùi Thiệu Trạch nhẹ giọng đề xuất: "Nói rằng đang ở nhà cha mẹ, chỉ cần anh ta không nhắc tới chuyện đêm qua, thì cậu cũng đừng đả động tới."
Trình Hạ còn đang không biết nên nhắn lại thế nào, nghe đến đây liền theo ý của Bùi tổng trả lời: "Anh Triệu, thật xin lỗi, điện thoại em không may bật về chế độ im lặng. Em đang ở nhà cha mẹ, ngày mai sẽ liên lạc lại với anh sau."
Triệu Văn Tu hơi ngẩn ra, sao lại ở nhà cha mẹ? Không phải đã đưa cậu ta lên giường Bùi tổng rồi hay sao?
Lẽ nào sau khi Bùi tổng đánh dấu Trình Hạ xong thì đưa cậu ta về nhà?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!