Bùi Thiệu Trạch giật mình tỉnh giấc vì một giấc mộng kỳ lạ.
Hình ảnh trong mộng rất mơ hồ, dường như anh ngửi thấy một mùi hương tươi mới, vị ngọt thanh lơ lửng trong không khí, giống như một ly nước cam lạnh đặt trước mặt anh giữa ngày hè nóng như thiêu đốt, anh không chút do dự uống ly nước đó, chỉ cảm thấy cả thân thể lẫn tâm hồn đều khoan khoái dễ chịu.
Khi tỉnh dậy thấy trên người toát mồ hôi, quần áo dính dấp rất khó chịu. Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh định ngồi dậy đi tắm, ngoài ý muốn phát hiện – bên cạnh mình bỗng nhiều thêm một người?
Anh với tay mở đèn bàn lên nhìn.
Là Trình Hạ?
Đôi mắt thiếu niên nhắm chặt, lông mi vừa dài vừa dày phủ xuống mí mắt, đầu dựa lên ngực anh, hơi thở đều đều.
Trái tim Bùi Thiệu Trạch bỗng chốc lỡ nhịp, anh cầm lòng không đậu mà liên tưởng khuôn mặt này với người trong giấc mơ ban nãy, rồi lập tức lấy lại tinh thần, chợt ngạc nhiên vô cùng vì liên tưởng của mình.
Tuổi Trình Hạ vẫn còn nhỏ như vậy, sao anh có thể gắn loại chuyện "không phù hợp với trẻ em" lên người Trình Hạ được?
Như thế là thiếu tôn trọng cậu.
Chẳng lẽ là vì bị cảm lạnh mà đầu óc anh cũng hồ đồ luôn rồi? Bùi Thiệu Trạch cau mày. Trình Hạ lại đang lo lắng cho Bùi tổng, ngủ rất nông, anh vừa mới tỉnh thì Trình Hạ cũng tỉnh theo, dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, quan tâm hỏi: "Bùi tổng, anh khó chịu à?"
Bùi Thiệu Trạch: "…"
Trình Hạ giơ tay sờ trán Bùi Thiệu Trạch, muốn xem xem đối phương có bị sốt nữa không.
Bùi Thiệu Trạch cứng người, nhanh chóng quay người xuống giường, nói nhỏ: "Em ngủ tiếp đi, tôi đi tắm".
Giọng nam nhân khàn đến kỳ lạ, Trình Hạ nghĩ anh vẫn đang bị cảm lạnh, lo lắng nhìn theo bóng lưng đối phương. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng nước "rào rào" trong phòng tắm, Trình Hạ lại không thể vào phòng tắm tìm Bùi tổng, chỉ có thể sốt ruột chờ đợi.
Bùi Thiệu Trạch trong phòng tắm xối nước lạnh, cưỡng chế những suy nghĩ đang dâng trào, anh nhìn gương rồi thở hắt ra, cố khôi phục vẻ bình tĩnh, lau khô hết nước rồi ra ngoài. Thấy Trình Hạ đang lo lắng ngồi trên giường, Bùi Thiệu Trạch không được tự nhiên ho một tiếng, khẽ nói: "Thật có lỗi, hôm qua tôi sốt, đầu óc không tỉnh táo, tại sao tôi lại giữ em ở đây vậy?"
Trình Hạ giải thích: "Nhà tiểu Nghiêm có chút việc không thể về được, là em chủ động ở lại đây, em lo anh bị sốt lại không có ai chăm sóc".
Bùi Thiệu Trạch cẩn thận nghĩ lại, mơ hồ nhớ ra có chuyện này.
Bị sốt thực sự sẽ hạ thấp chỉ số thông minh của một người, bất kể ra sao, anh cũng không nên để Trình Hạ ở lại trong phòng mình.
Ông chủ để nghệ sĩ ngủ lại, đây là chuyện gì chứ! Nếu như bị người ngoài biết được, vậy chính là giáng một đòn mạnh vào danh tiếng của Trình Hạ.
Tối qua ốm nên đầu óc không quá tỉnh táo, Trình Hạ chạy tới chăm sóc anh, giúp anh uống nước, giúp anh chườm lạnh, trong phút chốc anh tham luyến sự quan tâm dịu dàng này, mơ hồ đưa ra một quyết định thiếu lý trí.
Bây giờ sự việc cũng đã xảy ra, Bùi Thiệu Trạch chỉ có thể nghĩ biện pháp: "Nhân lúc trời chưa sáng, em về trước đi, đừng để người khác biết". Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, nhanh chóng quay lại khoác thêm y phục, đi đến bên cạnh Trình Hạ: "Tôi tiễn em."
Trình Hạ mặc quần jean và áo phông ngắn tay màu đen, Bùi tổng gọi cậu lên ngủ chung, cậu đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà cởi quần áo. Lúc này nghe Bùi tổng nói vậy, Trình Hạ cũng nhận thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vã rời giường, đội mũ và đeo khẩu trang.
Bùi Thiệu Trạch lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác đen lớn, khoác lên người Trình Hạ, trùm lên qua đầu cậu: "Đi thôi, như thế này nếu người khác có thấy thì cũng sẽ không thể nhận ra em."
Trình Hạ: "…"
Xem ra Bùi tổng rất có kinh nghiệm trốn đám săn ảnh.
Giờ phút này giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh, rõ ràng đã tỉnh táo lại, Trình Hạ ngoan ngoãn cùng anh rời khỏi phòng. Bởi vì Trình Hạ đã trùm áo qua đầu, không thấy rõ đường nên Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng ôm vai Trình Hạ, đưa cậu đến cuối hành lang rồi bấm thang máy.
5 giờ rưỡi sáng, hành lang không có một ai, thang máy cũng trống không. Bùi Thiệu Trạch vào thang máy bấm tầng 16, kết quả lại có người bước vào, Trình Hạ sợ tới mức tim sắp ngừng đập, sau đó cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai: "Bùi tổng? Sao ngài dậy sớm vậy…"
Lưu Học Nghị nhìn thấy người trong vòng tay Bùi Thiệu Trạch, lập tức dừng lại không hỏi nữa.
Đối phương mặc toàn đồ đen, lại trùm một chiếc áo khoác lớn, che kín toàn thân trên dưới. Bùi Thiệu Trạch choàng tay qua vai người đó, có thể thấy quan hệ không tồi. Bùi tổng đích thân tiễn người lúc 5 rưỡi sáng, còn chuyện gì không rõ nữa đây?
Lưu Học Nghị vội cười qua loa: "Ây, thật trùng hợp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!