Chương 47: (Vô Đề)

Hai người mang suy nghĩ của riêng mình đứng dưới tán cây, đột nhiên di động của Trình Hạ vang lên, cậu cầm lên, thấy là người đại diện Chu Nhan gọi tới thì vội vàng bắt máy: "Alo, chị Nhan?"

Giọng nói của Chu Nhan lộ ra vài phần nóng nảy: "Trình Hạ, em đâu rồi? Chị vừa tới phòng em gõ cửa, không thấy ai trả lời, em không ở trong phòng sao?"

Trình Hạ giải thích: "Em xuống lầu học kịch bản, chị Nhan tìm em có chuyện gì ạ?"

Từ lần trước Trình Hạ bị đâm nhập viện, mỗi ngày Chu Nhan đều vô cùng lo sợ. Cô luôn có cảm giác kỳ lạ rằng dường như Bùi tổng đặc biệt quan tâm đến Trình Hạ, cô sợ Trình Hạ va chạm vào đâu bị thương thì rất khó giải thích với Bùi tổng. Sáng sớm đến tìm Trình Hạ, trong phòng không có người, cô thật sự sợ hết hồn.

Nghe Trình Hạ nói ở dưới lầu học kịch bản, Chu Nhan mới hơi thả lỏng: "Không có gì, chỉ muốn gọi em đi ăn sáng thôi. Bữa sáng của khách sạn ở phòng buffet lầu hai, từ bảy giờ đến tám giờ rưỡi, bây giờ em qua đó luôn không?"

Trình Hạ nhìn Bùi Thiệu Trạch hỏi ý kiến, thấy Bùi tổng gật đầu Trình Hạ mới đáp: "Được ạ, giờ em về liền."

Sau khi cúp điện thoại, Trình Hạ cười hỏi: "Bùi tổng muốn đi ăn sáng không?"

Bùi Thiệu Trạch: "Ừ, chúng ta cũng nên về thôi." Hai người sóng vai quay về khách sạn. Đến cửa vào đại sảnh, Bùi Thiệu Trạch dừng bước, tiến tới nói nhỏ bên tai Trình Hạ: "Tôi về phòng thay quần áo, em đến phòng ăn trước đi."

Trình Hạ biết Bùi tổng lo ngại điều gì, nếu hai người họ cùng đến phòng ăn bị người khác nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều. Trình Hạ gật đầu hiểu ý, nói với Bùi Thiệu Trạch: "Vâng, Bùi tổng, gặp lại sau."

Hai người tách ra bước vào hai thang máy khác nhau trong đại sảnh, Bùi Thiệu Trạch về phòng, Trình Hạ đến lầu hai ăn sáng.

Lúc quẹt thẻ vào phòng, Bùi Thiệu Ngạn vừa mới thức dậy, đang rửa mặt. Nhìn thấy anh trai, cậu tiện tay lau nước trên mặt, nghiêng đầu hỏi: "Anh, mới sáng sớm anh đi đâu vậy? Lúc thức dậy em không thấy anh trong phòng."

Bùi Thiệu Trạch đáp: "Ra ngoài chạy bộ."

Anh vòng qua người em trai đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm xong, thay bộ quần áo thể thao, mặc quần tây và áo sơ mi vào.

Khí hậu Nam Á nóng bức, áo sơ mi anh mang theo đều là loại tay ngắn mặc thường ngày. Hôm nay không cần tham gia cuộc họp chính thức nên anh không đeo cà vạt. Khi anh ra ngoài, Bùi Thiệu Ngạn đã rửa mặt xong, đang cầm một chai xịt xịt lên người, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhè nhẹ. Bùi Thiệu Trạch nhìn em trai mình, thuận miệng hỏi: "Em còn nhỏ mà ra ngoài phải xịt nước hoa à?"

"Nước hoa?" Bùi Thiệu Ngạn ngẩn người, nghi ngờ nhìn về phía anh lớn của mình: "Đây là thuốc giấu mùi tin tức tố." Cậu nhóc lật chai lại để xác nhận, nhìn nhãn hiệu trên đó một lần nữa, cậu nói: "Anh, dù em mua mẫu mới nhưng cũng không tới mức không nhận ra đấy chứ?"

Bùi Thiệu Trạch nghi ngờ cau mày: "Thuốc giấu mùi tin tức tố?"

Từ ngữ xa lạ, đây là lần đầu tiên anh nghe những từ này.

Anh nhận lấy cái chai từ trong tay em mình, hình dáng của nó rất giống nước hoa đàn ông, nhưng trên thân chai có ghi chú "Thuốc giấu mùi tin tức tố Alpha hiệu quả trong thời gian ngắn", còn có hướng dẫn sử dụng chi tiết. Alpha trưởng thành có thể xịt lên người sau khi tắm, hiệu quả kéo dài trong 24 giờ?

Đây là thứ quỷ gì vậy? Trong nguyên tác vốn không hề nhắc tới nó.

Bùi Thiệu Trạch cúi đầu trầm tư. Cốt truyện của "Đánh dấu ngoài ý muốn" bắt đầu từ việc Bùi Thiệu Trạch đánh dấu Trình Hạ, toàn bộ cuốn tiểu thuyết đều viết Bùi cặn bã bắt nạt, ngược đãi Trình Hạ thế nào, sau đó là Trình Hạ từng bước hắc hóa giết ngược lại thế nào… Thuốc giấu mùi tin tức tố này, trong nguyên tác không có ai dùng vì vậy tác giả cũng chưa từng nhắc tới, tại sao em trai phải dùng nó?

Nó tốt hơn nước hoa à?

Bùi Thiệu Ngạn thấy anh mình nhíu mày suy tư, không khỏi lại gần nhỏ giọng: "Trong đoàn chúng ta có ba Omega, cô Ninh Mông Thảo đã kết hôn rồi sẽ không bị ảnh hưởng bởi Alpha khác. Tình trạng của Diệp Minh Khiêm thì em không biết, nhưng không phải anh vẫn chưa đánh dấu Trình Hạ sao? Tuy em là em trai anh nhưng cũng là một Alpha mà! Theo phép lịch sự em phải dùng thuốc này, tránh cho Trình Hạ ghét bỏ khi em đến gần."

Bùi Thiệu Trạch nhớ rồi, trong thế giới ABO, Alpha và Omega đều sẽ có cái gọi là "tin tức tố". Ban đầu anh hiểu "tin tức tố" là một loại hormone trong cơ thể như là adrenaline, estrogen, androgen các kiểu, dùng để điều khiển hệ nội tiết của cơ thể, hơn nữa tin tức tố hẳn là sẽ ảnh hưởng đến ham muốn tình dục của con người. Lúc mới đầu, tin tức tố của Trình Hạ mất khống chế xin anh đánh dấu chính là chứng cứ trực tiếp nhất.

Về mùi tin tức tố anh cũng hiểu thành mùi cơ thể thuần túy tự nhiên, mùi hương của mỗi người không giống nhau.

Trình Hạ là mùi cam ngọt. Giống với nước cam mùa hè vậy, ngọt mà không ngấy, lúc ngửi rất sảng khoái. Đương nhiên anh chỉ ngửi thấy vào đêm tin tức tố của Trình Hạ mất khống chế, sau khi Tần Vũ cho cậu dùng thuốc ức chế thì trên người cậu không còn mùi hương rõ ràng này nữa.

Còn về bản thân, Bùi Thiệu Trạch cũng nhận ra thân thể mình có mùi mộc hương kỳ lạ. Anh không thích trên người mình có mùi hương nhưng cũng không ghét, cho nên thích ứng rất nhanh. Chỉ là, anh chưa từng nghĩ, mùi này còn phải giấu đi nữa sao?

Bùi Thiệu Trạch trầm mặc một lát, anh hỏi: "Tin tức tố của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến Omega?"

Câu hỏi nghiêm túc này khiến Bùi Thiệu Ngạn suýt chút nữa trượt chân: "Anh à, anh đừng đùa nữa mà. Tin tức tố cấp S của anh, Omega không bị mê choáng mới lạ đó!"

Chân mày Bùi Thiệu Trạch nhíu chặt hơn. Tin tức tố cấp S, cái này cũng phân chia cấp bậc sao? Thế giới này quá kỳ lạ.

Bùi Thiệu Ngạn tỏ vẻ hiểu rõ: "Em biết rồi, anh muốn phát ra mị lực cá nhân khiến Trình Hạ ngày càng mê anh phải không? Dù sao Diệp Minh Khiêm vẫn luôn tránh mặt anh nên anh không cần lo sẽ ảnh hưởng đến cậu ta. Trình Hạ là người yêu anh, giữa người yêu với nhau không cần dùng thứ thuốc này, chắc chắn Trình Hạ rất thích mùi trên người anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!