Chương 44: (Vô Đề)

Tâm trạng của Bùi Thiệu Trạch lúc này chẳng khác nào cha mẹ dạy con cái "không được yêu sớm".

Lời của anh hẳn đã đủ rõ ràng rồi, giới giải trí nào có minh tinh còn trẻ mà đã công bố yêu đương đâu? Huống hồ Trình Hạ mới 18 tuổi, một khi yêu đương kết hôn, mặc kệ là ở cùng nhau hay chia tay thì đều ảnh hưởng tới sự phát triển của Trình Hạ.

Chỉ là, Trình Hạ lại nói muốn cất giấu đoạn tình cảm này trong lòng….

Giấu ở trong lòng? Người đó rốt cuộc tốt đến mức nào mà đáng cho Trình Hạ cất giấu trong lòng!

Bùi Thiệu Trạch cau mày liếc mắt nhìn về phía Thân Khải.

Thân Khải đang hi hi ha ha nói chuyện phiếm cùng người đại diện, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của Bùi tổng, lưng hắn chợt cảm thấy lạnh lạnh, ánh mắt của Bùi tổng nhìn hắn vừa rồi có gì đó sai sai, còn ẩn chứa một chút khó chịu. Thân Khải chẳng hiểu ra làm sao, nghĩ thầm, không lẽ mình đã làm gì khiến Bùi tổng không vừa mắt? Hôm nay quay rất thuận lợi mà?

Hắn gãi gãi đầu, mỉm cười thân thiện với Bùi tổng.

Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh dời tầm mắt.

Đúng lúc này đạo diễn Lưu kích động chạy tới, xoa xoa tay nói: "Bùi tổng, tôi xem lại cảnh quay ngày hôm nay rồi, hiệu quả rất tốt. Ngày mai còn ba cảnh quay nữa, quay xong là có thể thuận lợi kết thúc công việc."

Bùi Thiệu Trạch gật đầu, ánh mắt nhìn đạo diễn Lưu đã bình tĩnh trở lại; "Ngày mai sau khi quay xong thì mọi người trở về thu dọn hành lý, mang theo quần áo đồ dùng cá nhân, ngày mốt sẽ bay đến Á An. Thông báo cho mọi người, ngày mốt mười hai giờ trưa máy bay sẽ cất cánh, nhớ chú ý thời gian, đừng đến muộn."

Lưu Học Nghị vội nói cảm ơn: "Vất vả cho Bùi tổng rồi, tôi sẽ thông báo xuống."

Đạo diễn Lưu xoay người rời đi, nhân viên công tác vội thu dọn đạo cụ, Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ đứng ở chỗ cách trường quay mấy chục mét, không ai qua lại, bên tai như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Bùi Thiệu Trạch trầm mặc một lát mới khẽ thở dài, nghiêm túc nói: "Trình Hạ, em là người mới có thiên phú, bộ phim này chỉ là bước đầu tiên của em, tôi hi vọng em đặt nhiều tinh lực cho sự nghiệp của mình hơn, được không?"

Trình Hạ hơi hơi sửng sốt, lời này là có ý gì? Đặt nhiều tinh lực vào sự nghiệp?

Đúng rồi, Bùi tổng là một Alpha rất có tham vọng, chắc anh hi vọng Omega mình thích cũng có năng lực chứ không phải kiểu ngốc bạch ngọt chỉ biết yêu đương. Không thể để Bùi tổng nghĩ mình là "người chỉ biết yêu đương được", cậu sẽ cố gắng gấp đôi, để Bùi tổng nhìn thấy một Trình Hạ có lý tưởng, có theo đuổi và có động lực.

Như vậy Bùi tổng mới thấy bản thân không thích nhầm người.

Quả nhiên, một Alpha ưu tú cũng yêu cầu rất nghiêm khắc với Omega mình thích nha.

Trình Hạ ngộ ra chân lý, nghiêm túc gật đầu: "Bùi tổng, em biết nên làm như thế nào, anh yên tâm, em sẽ không làm anh thất vọng đâu."

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của thiếu niên, Bùi Thiệu Trạch nghĩ thầm… Em ấy thật sự đã hiểu? Dù sao mình cũng không phải là phụ huynh của em ấy, có hơi khó mà nói trắng ra. Bùi Thiệu Trạch ngừng nói, ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều: "Con đường về sau còn dài, chỉ cần em thực sự cố gắng, nhất định sẽ được đền đáp."

Trình Hạ cảm thấy ngữ khí của Bùi tổng hơi giống chủ nhiệm dạy cấp ba, nhưng cậu vẫn cực kỳ thích nghe Bùi tổng nói những lời này. Lời khuyên nhẹ nhàng đến từ Alpha khiến trái tim Trình Hạ ấm lên. Tình yêu của Alpha đều ẩn chứa trong những chi tiết này, so với lời tỏ tình đơn giản "Anh thích em", thì kiểu chăm sóc trong cả cuộc sống và sự nghiệp này lại càng khiến người ta trầm mê hơn.

Trình Hạ đỏ mặt nói: "Bùi tổng, cảm ơn anh đã nói với em những lời này, em đã hiểu được ý của anh rồi."

Bùi Thiệu Trạch xác nhận: "Thực sự hiểu được?"

Trình Hạ gật đầu như giã tỏi: "Vâng, em sẽ cố gắng vươn lên."

Bùi Thiệu Trạch thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Chu Nhan đi qua thì thấy Bùi tổng gọi Trình Hạ đi ra bên cạnh nói chuyện, sắc mặt Alpha tuy nghiêm túc nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa, Trình Hạ gật đầu như giã tỏi, dáng vẻ thuận theo như học sinh nghe thầy giáo dạy bảo vậy…

Bùi tổng cao hơn Trình Hạ gần một cái đầu, mặc áo ba

-đờ

-xuy màu đen, thành thục ổn trọng, Trình Hạ lại là một thân đồng phục trắng xanh, từ các phương diện đều có thể nhận thấy sự khác biệt lớn giữa hai người, nhưng không hiểu sao khi đứng chung một chỗ lại làm người ta cảm thấy hình ảnh kia rất hài hòa?

Chu Nhan sửng sốt chốc lát, sau đó cô bắt gặp ánh mắt của Bùi tổng.

Bùi tổng nhìn về phía cô, lễ độ gật đầu rồi xoay người rời đi. Lúc này Chu Nhan mới lấy lại tinh thần, bước nhanh đến cạnh Trình Hạ hỏi: "Bùi tổng gọi một mình em ra nói chuyện, xảy ra chuyện gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!