Chương 30: (Vô Đề)

Nội dung ca từ của bài hát là về học đường, phong cách rất nhẹ nhàng, khúc dạo đầu chủ yếu sử dụng đàn ghi ta và kèn harmonica, soạn nhạc cũng do chính Trần Di Quân đảm đương, tiết tấu giai điệu nhẹ nhàng, còn có tiếng lật giấy sột soạt, trong nháy mắt đưa mọi người trở lại thời học sinh đơn thuần ngây ngô.

Trong MV, các học sinh mặc đồng phục xanh trắng đang xếp hàng ngay ngắn ngoài sân, cổng trường treo băng rôn đỏ với dòng chữ "Lễ kỷ niệm 100 năm thành lập", Trần Di Quân mặc một bộ vest công sở chỉnh tề đến trường cũ tham gia lễ kỷ niệm, đột nhiên sau lưng cô có tiếng giày da dẫm trên sàn, cô mỉm cười ngoảnh lại…

Ống kính máy ảnh chợt phóng đại, cô đối diện với một đôi mắt đen láy sáng ngời.

Trình Hạ nhớ khi quay cảnh này, để lột tả khoảnh khắc "gặp lại sau nhiều năm", thợ hóa trang đặc biệt trang điểm cho cậu theo hình tượng trưởng thành, lại chọn cho cậu sơ mi tây trang, thắt cà vạt, kiểu tóc cũng hết sức thể hiện hình tượng "lãnh đạo trẻ". Không thể không nói, tạo hình và hóa trang thực sự có thể thay đổi khí chất của một người, Trần Dịch Minh và Giang Quỳnh gần như không nhận ra con trai nhà mình.

Trình Hạ phiên bản trưởng thành thực sự quá đẹp trai!

Máy quay phim trực tiếp quay cận mặt, gương mặt được phóng đại cũng vẫn không hề có khuyết điểm, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc. Trong cảnh này, Trình Hạ dường như nhận ra Trần Di Quân, nở nụ cười dịu dàng với cô.

"Mở ra hồi ức đã phủ đầy bụi, trong mộng, lại một lần nữa được gặp anh…"

Giọng ca nhẹ nhàng của Trần Di Quân vang lên, MV cũng đột nhiên chuyển cảnh, trong giấc mơ mông lung ấy, dường như cô đã trở về thời trung học, gặp lại nam thần mà bản thân từng thầm mến.

Trình Hạ khoác lên mình bộ đồng phục cấp ba, thời điểm đó bản thân cậu vẫn là thiếu niên trẻ trung với nụ cười tỏa nắng.

Cậu đọc sách trong thư viện, gương mặt rất đỗi nghiêm túc tập trung; cậu chơi bóng rổ trên sân với tư thế dứt khoát gọn gàng; cậu ôn thi trong phòng tự học, có lúc vì không làm được đề nào đó mà nhăn trán suy nghĩ; cậu đeo ba lô đi bộ trong khuôn viên trường, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá điểm lên khuôn mặt…

Hình ảnh trong MV liên tục thay đổi, giống như những mảnh hồi ức lộn xộn.

Trần Di Quân đi qua hành lang, nghe được tiếng đàn dương cầm trong phòng, cô kiễng chân nhìn vào, thiếu niên đang ngồi chơi đàn, nghiêm túc gõ từng phím đàn trắng đen, ống kính dần dần gần lại, những ngón tay thon dài trắng nõn, giống như có phép thuật lướt nhẹ trên phím đàn. Những nốt nhạc như nước chảy chầm chậm bên tai, tuyết rơi dày ngoài cửa sổ, cả thế giới im ắng đến nỗi chỉ còn lại tiếng dương cầm của cậu.

Các máy quay được đặt xen kẽ, góc nghiêng của Trình Hạ khi chơi đàn, dưới tác dụng của ánh sáng và ống lọc, đẹp đẽ như là một bức tranh.

"Nhớ vẻ đẹp của bầu trời đêm sau những buổi tự học, nhớ cổng trường nơi ngây ngô chờ đợi, nhớ mùa đông năm đó, các nốt nhạc mà anh chơi như lơ lửng trong không khí, giống như tuyết bay trong tim em…"

Mỗi lời hát của Trần Di Quân đều được lồng ghép hoàn hảo với hình ảnh trong MV.

Khi quay Trình Hạ không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng sau khi chỉnh lý hậu kỳ, giọng hát dịu dàng của nữ thần lồng ghép với những hình ảnh đẹp đẽ trong MV, ngay cả Trình Hạ cũng kìm lòng không nổi, bị cuốn vào hồi ức ấm áp nhưng chua xót này.

Giọng hát trong trẻo của Trần Di Quân rất có sức hút, hình ảnh của MV cũng rất đẹp, chỉ một vài phút ngắn ngủi, giống như một câu chuyện cũ hoàn chỉnh, dường như Trình Hạ thực sự cảm nhận được cảm giác động lòng của mối tình đầu thời niên thiếu. Và cả lần tình cờ gặp lại khi trưởng thành, đôi bên đã xa nhau, chỉ còn lại bất lực cùng nuối tiếc.

Đoạn cuối MV, Trần Di Quân gặp lại Trình Hạ trong hội trường, cô cố gắng vươn tay muốn chạm vào thiếu niên mình thầm mến, Trình Hạ trong giấc mơ cũng vươn tay, lúc hai đầu ngón tay sắp chạm nhau, không khí xung quanh đột nhiên vỡ nát như một tấm gương, vô số mảnh vỡ bay quanh, trên từng mảnh vỡ đều có gương mặt của Trình Hạ.

Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Trần Di Quân đột ngột tỉnh dậy, nước mắt thấm ướt gối.

Tiếng ca bỗng im bặt, mộng tỉnh, một dòng chữ nhỏ lướt qua màn hình…

"Gửi đến bạn, người đã từng yêu thầm ai đó."

Sau khi bài hát kết thúc, trong phòng an tĩnh lại, ba mẹ nhìn chằm chằm vào màn hình, Trình Hạ cũng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào – Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện trước công chúng, hiệu quả tốt hơn cậu nghĩ vô số lần!

Lần đầu quay MV đã quay nhiều phân cảnh khác nhau, mấy ngày đó Trình Hạ làm việc với đạo diễn Trương, chỉ cảm thấy rất mệt, không nghĩ tới chỉnh sửa hậu kỳ, lại thêm một số hiệu ứng giấc mơ, cộng với âm nhạc của Trần Di Quân, hiệu quả thực sự rất hoàn mỹ.

Trình Hạ ôm tâm trạng thấp thỏm khẽ hỏi: "Ba mẹ, hai người thấy thế nào?"

Trình Dịch Minh hoàn hồn vỗ đùi: "Hay, rất hay, rất là siêu, đây là MV hay nhất ba từng xem đó!" Trình Hạ nghĩ thầm, ba có bao giờ xem MV đâu, đây là MV duy nhất ba từng xem thì có.

Mắt Giang Quỳnh cũng rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Hạ Hạ, trước ống kính con thực sự rất đẹp trai, mẹ tự hào về con."

Cha mẹ bao giờ cũng thấy con mình là tốt nhất, nhưng Trình Hạ vẫn rất vui khi được khen ngợi, sự phấn khích của ba mẹ cũng ảnh hưởng tới cậu, cậu nhanh chóng mở điện thoại lên mạng xem bình luận.

Ba nền tảng âm nhạc còn lại cũng đã đồng loạt phát hành ca khúc mới.

Hôm nay là lễ tình nhân, cũng không có nhiều ca khúc mới, vậy nên khi bài hát của Trần Di Quân được phát hành đã trực tiếp lên top trong bảng xếp hạng, lượng tiêu thụ cũng đứng đầu, doanh thu của nền tảng âm nhạc Kumi cũng đã vượt 6 con số chỉ trong vòng 4 phút ngắn ngủi, tỷ lệ click MV cũng tăng lên nhanh chóng.

Trình Hạ bấm vào MV xem thử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!