Bùi Thiệu Trạch đến phim trường vừa lúc 12 rưỡi, người trong tổ không có thời gian ăn cơm trưa, anh dặn Chương Phàm thống kê số người rồi đặt cơm.
Người đại diện Chu Nhan tinh mắt phát hiện ra anh, lập tức tiến tới chào hỏi: "Bùi tổng, ngài đến đây… tham ban?"
Đối với những công việc quan trọng được sắp xếp cho nghệ sĩ tổ C thì bắt buộc phải báo cáo với Bùi tổng, hôm qua Chu Nhan đã nói chuyện Trình Hạ phải đi quay MV cùng Trần Di Quân cho anh. Bùi Thiệu Trạch đột nhiên xuất hiện ở đây cô cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cô nghĩ có thể Bùi tổng muốn cho Trần Di Quân thể diện nên đích thân đến đây xem xét, dẫu sao Trần Di Quân cũng là nghệ sĩ có tiếng nhất tổ C.
Bùi Thiệu Trạch biết mọi người sẽ nghĩ như vậy, cũng không giải thích, anh nhìn nhân viên bận rộn gần đó, hỏi Chu Nhan: "Đã bắt đầu quay rồi?"
Chu Nhan đáp: "Vâng. Hôm nay bên ngoài tuyết rơi, quay cảnh trong phòng trước. Ngài muốn trực tiếp đi xem không?"
Bùi Thiệu Trạch "Ừ" một tiếng, Chu Nhan lập tức quay người dẫn hắn vào.
Đạo diễn Trương vừa mới quay thử cảnh Trình Hạ đánh đàn, do Trần Di Quân chưa vào quay nên cảnh này không có sự giao hòa giữa hai người, thêm nữa đó mới chỉ là lần quay thử đầu tiên thôi, không tính.
Sau khi xem cảnh quay thử trên màn hình theo dõi, đạo diễn Trương kích động vẫy tay với Trần Di Quân: "Di Quân, đến đây đến đây, lần này cô cũng diễn đi, tôi muốn đồng thời quay cả cô và Trình Hạ từ góc độ này." Ông đứng dậy đi đến ngoài cửa làm mẫu cho Trần Di Quân: "Lúc này cô từ hành lang bên kia đi đến, dừng ở chỗ này, kiễng chân nhìn qua cửa sổ nhìn vào trong, tôi chỉ cô một lần đã."
Trần Di Quân đi theo ông một lần, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi!"
Trương đạo diễn quay về phía người quay phim làm động tác ra hiệu: " Chuẩn bị, lần này là quay thật."
Ban nãy Trình Hạ bị ánh sáng hắt chói mắt, cảm thấy hơi chóng mặt, dưới ánh sáng mạnh rất khó để nhìn rõ các phím đàn, cậu hoàn toàn dựa vào ký ức để đánh. Trải qua gần nửa giờ quay thử cậu đã thích ứng với ánh sáng mạnh trong studio và tiêu điểm chuyển động của máy quay, cộng thêm đạo diễn Trương rất nhiệt tình, sự căng thẳng trong lần quay thử đầu tiên cũng dần dần được thả lỏng.
Trương đạo diễn hô một câu "Bắt đầu", Trình Hạ lập tức nhập vai, đôi tay nghiêm túc chơi piano.
Bàn tay thuần thục của thiếu niên như bay múa trên những phím đàn đen trắng, những nốt nhạc nhẹ nhàng cũng theo đó dần hòa vào không trung.
Giai điệu của bản piano này rất đẹp, dường như khiến người ta trông thấy những bông tuyết trắng đang nhè nhẹ rơi giữa ngày đông. Cậu thiếu niên chơi piano dường như đã tự mình đến vùng tuyết mênh mông, cậu xòe ô dạo bước trong tuyết lớn, khóe môi giương lên nụ cười, trong lòng ngập tràn hồi ức.
Thỉnh thoảng thiếu niên khép hờ đôi mắt, say sưa trong bản nhạc mình đánh. Thỉnh thoảng lại mở mắt nhìn phím đàn, ánh mắt dịu dàng tựa như đang nhìn người mình yêu.
Mười ngón tay bay múa, nốt nhạc như dòng suối chảy.
Rõ ràng là mùa đông giá rét tháng chạp, băng tuyết tràn ngập, có thể là do cố gắng làm chậm nhịp điệu của bản nhạc, lại tạo ra một loại cảm giác ấm áp và bình yên khác lạ, giống như đã cách xa sự hỗn loạn nơi đô thị, đến với chốn thiên đường tuyết rơi mà Trình Hạ tạo ra.
Trần Di Quân đi ngang qua từ hành lang bên kia, đầu tiên là bị thu hút bởi âm thanh trong phòng, cô hiếu kỳ quay đầu nhìn, phát hiện người đánh đàn chính là đàn anh Beta mình thầm mến thuở thiếu thời, hai mắt Trần Di Quân trừng lớn.
Kinh ngạc, vui sướng, xúc động, lo sợ bất an, muốn đến gần nhưng lại không dám tiến tới. Ánh mắt phức tạp, kìm lòng không đậu mà kiễng chân nhìn vào trong, cẩn thận từng li từng tí, không dám phát ra âm thanh làm phiền…
Máy quay số 2 đã quay lại toàn bộ những biến hóa cảm xúc trên mặt Trần Di Quân.
Cô ra mắt đã nhiều năm, mặc dù kỹ năng diễn xuất không bằng những ngôi sao hạng nhất trong giới phim ảnh, nhưng bài hát này là do cô tự viết, trong lòng cô đã tập diễn vô số lần nội dung MV, rất dễ nhập vai. Hơn nữa hôm nay dáng vẻ Trình Hạ ngồi chơi đàn giống hệt như trong tưởng tượng của cô, nghe những âm thanh dịu dàng, nhìn thấy thiếu niên ngồi trước đàn piano, Trần Di Quân thật sự có một loại cảm giác tim đập loạn nhịp.
Không hề liên quan đến tình yêu, chỉ thuần túy là tán thưởng mà thôi.
Người thiếu niên chói mắt này, rất giống với tưởng tượng của cô khi đang viết bài hát, khiến người ta không thể rời mắt.
Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, cả thế giới dường như đều tĩnh lặng, toàn studio chỉ còn lại tiếng đàn Trình Hạ đánh chầm chậm trôi.
Trình Hạ không nghe thấy đạo diễn hô dừng, trong lòng nghi hoặc, chỉ đành tiếp tục đàn. Trần Di Quân kiễng chân nhìn Trình Hạ đang đánh đàn trong phòng không rời mắt, hoàn toàn không cảm nhận được Bùi Thiệu Trạch đã đến cạnh cô từ lúc nào.
Alpha thân cao gần 1m9 đương nhiên không cần phải kiễng chân, Bùi Thiệu Trạch vừa nhìn đã thấy Trình Hạ đang chơi đàn dưới ánh đèn. Giai điệu piano rất êm dịu, tựa như gió xuân dịu dàng lướt qua bên tai, khiến tâm tình Bùi Thiệu Trạch theo đó mà lắng xuống.
Khoảng thời gian này ngày nào anh cũng tăng ca đến tận đêm khuya, xem hết tất cả những bộ phim có đề tài thanh xuân trong những năm gần đây, còn xem cả những bộ phim đạt hơn 9 điểm trên diễn đàn phim ảnh. Đạo diễn, minh tinh, các chương trình của các đài truyền hình lớn, các nhà quảng cáo đã từng hợp tác với Thiên Toàn, v.v.. Tài liệu đã được đọc xong chất đống như núi trong máy tính của anh.
Bùi Thiệu Trạch đã quen với cường độ làm việc cao như vậy, lúc mệt mỏi cũng chỉ uống ly cafe nâng cao tinh thần.
Nhưng lúc này, nhìn thấy Trình Hạ mỉm cười ngồi đó chơi đàn, ánh sáng mạnh trong phòng hắt lên mặt cậu, gương mặt hoàn mỹ không tì vết kể cả khi máy quay có quay ở chính diện.
Thiếu niên rất nghiêm túc, chuyên chú… cũng rất chói mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!