Chương 39: (Vô Đề)

ơi ở của nhà họ Phương là một khu biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành

phố S. Đó là một tòa biệt thự cổ kính, cấu trúc khá khác biệt so với các khu biệt thự ngày nay. Biệt thự được xây dựa theo thế núi, giữa các tòa nhà đều có một vườn cây nhỏ, khiến người ta có cảm giác như đang lạc

vào chốn ẩn dật nhàn nhã.

Đợi cửa lớn mở ra, Phương Khiêm lái xe vào rồi chạy thêm một đoạn

ngắn nữa. Giản Tình dù đang rất căng thẳng nhưng vẫn bị thu hút bởi các

loại hoa cỏ hiếm thấy, đa dạng nơi đây.

Giản Tình nhìn hoa cả mắt, quay sang Phương Khiêm tán thưởng: "Hoa cỏ ở đây thật thú vị, khuôn hình của bồn cảnh trông rất lạ mắt".

Phương Khiêm mỉm cười khoan khoái, âu yếm nhìn cô, "Em mà nói với ba anh mấy lời này, chắc chắn ông sẽ rất vui".

Giản Tình tiêu hóa hết lời nói của anh, bèn kinh ngạc hỏi: "Tất cả chỗ này đều do ba anh trồng?".

"Hầu như là thế". Phương Khiêm gật đầu, "Từ sau khi ba giao công ty cho anh, ngày nào cũng đắm chìm trong cây cối hoa cỏ".

"Thật là lợi hại!". Người có kiên nhẫn chăm sóc cả một vườn cây lớn

thế này, chắc không phải là người khó sống cùng. Giản Tình tự an ủi

mình. Cô từng nghe đồng nghiệp nhắc tới tổng giám đốc trước đây, nghe

chừng có vẻ là người hòa nhã, dễ gần. Tuy không thể thiếu được các mánh

khóe, thủ đoạn của kẻ kinh doanh, nhưng điềm đạm hơn so với tổng giám

đốc đương nhiệm.

Nghĩ đến đây, Giản Tình lại không kìm được lén liếc nhìn anh. Người

đàn ông này trước mặt cô luôn mềm mại như nước, cô rất ít khi thấy anh

tức giận. Nhưng ở trong mắt người khác, thật ra anh là người khó sống

chung. Bởi thân phận của Phương Khiêm, người khác luôn nhìn anh với vẻ

kính sợ. Hơn nữa tác phong xử lý công việc của anh luôn dứt khoát, quyết liệt khiến cho người ngoài không dám tiếp cận anh.

Bởi vậy anh chăm sóc cô chu đáo như thế cũng là có nguyên do của nó.

Cô là bạn gái của anh, nên cách anh quan tâm tới cô khác hẳn với những

người bình thường. Cô quan tâm đến anh, săn sóc anh, đồng thời anh cũng

yêu thương cô, lo lắng cho cô.

Biết rõ điều này, khóe miệng cô bất giác cong lên thành một nụ cười. Anh lập tức hỏi: "Em cười cái gì?".

Giản Tình nhìn thấy ngôi nhà ba tầng thấp thoáng đằng trước, khẽ nói

với anh: "Khiêm, có anh ở bên cạnh, em chẳng còn sợ gì nữa".

Thấy cô bất chợt nói vậy, Phương Khiêm rất vừa lòng mỉm cười, trả lời chắc nịch: "Đương nhiên rồi". Chỉ cần là người con gái anh yêu thương,

anh sẽ dang rộng đôi cánh che chở cho cô ấy cả đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!