Chương 2: (Vô Đề)

Giản Tình nắm chặt tài liệu trong tay, im lặng đứng yên tại chỗ không nói tiếng nào, mắt vẫn liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí trên

đầu, chỉ thấy anh cầm một tập tài liệu tùy ý giở qua giở lại, ngón tay

thon dài tao nhã đặt ở trên trang giấy khẽ cử động, làm cho bất cứ ai

nhìn cũng đều cảm thấy thật đẹp mắt.

Thân là đại công tử danh môn vọng tộc,

Phương Khiêm từ nhỏ đã được gửi gắm kỳ vọng rất cao, cho dù là việc học

tập tri thức hay học lễ nghi cuộc sống, đều thỉnh mời các giáo sư hàng

đầu đến dạy dỗ, chỉ bảo. Người lớn lên từ hoàn cảnh ưu việt như thế, đều siêu phàm thoát tục, có khí chất quý tộc tự nhiên, không phải người

bình thường nào cũng có thể bắt chước. Mỗi hành động tưởng như là ngẫu

nhiên, tùy ý cũng toát ra một cỗ khí tức cao quý, sang trọng không gì rũ bỏ được. Đây cũng là một trong vô số những mị lực vốn có của Phương

Khiêm.

Chờ những người khác lục tục đi ra, cánh cửa cũng tự động trượt đóng

lại, Phương boss mặt không chút thay đổi lúc này mới chậm rãi buông tài

liệu, ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong ánh mắt thâm u sâu lắng, có thứ ánh

sáng người ta không thể đoán biết được, lúc này như hồ nước ngầm dậy

sóng mãnh liệt, có thể nháy mắt hút đi ý thức của người đối diện.

"Không biết Phương tổng còn vấn đề gì khác cần bàn bạc?" Bốn bề vắng

lặng, trên mặt Giản Tình nghiêm túc, khóe miệng thản nhiên mỉm cười. Dù

chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, cũng như gấm vóc thêu hoa, càng làm cho cô trở nên quyến rũ động lòng người.

Phương Khiêm lẳng lặng nhìn cô một hồi, hướng cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Lại đây."

Giản Tình hé miệng cười khẽ, bước chân mềm mại, nhẹ nhàng đi đến

trước mặt anh, không có mở miệng, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn anh.

Phương Khiêm nhíu mày, vươn cánh tay thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé

của cô, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay, Giản Tình đã rất ăn ý toàn thân ngồi trên đùi anh, vòng tay thật tự nhiên đặt trên thắt lưng của anh. Chỉ

đến giờ phút hai người gắt gao tiếp xúc này, Giản Tình mới có nhận thức

"Anh rốt cục đã trở lại". Thời gian một tuần, mà dài lâu tưởng như cả

thế kỷ đã trôi qua. Trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Phương Khiêm nổi

lên một nụ cười, dịu dàng đem cô tiến vào lòng, dỗ dành: "Nhớ anh

không?"

Giản Tình dựa vào người anh, mí mắt buông xuống, gật đầu đầy vẻ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!