Bạch Ngộ Hoài đứng trước cửa mấy giây.
Kinh Tửu Tửu nhìn anh hỏi: "Ngoài cửa có người hở?"
"Ừ."
Kinh Tửu Tửu khẩn trương rồi nhanh chóng tỉnh táo.
Mình là quỷ mà, họ sợ mình mới đúng chớ!
Vì vậy cậu ngồi thẳng trong chăn, cây ngay không sợ chết đứng.
Bạch Ngộ Hoài không hy vọng người khác cũng gặp quỷ, như thế rất dễ gây hỗn loạn, một khi mất kiểm soát anh sẽ giết chết thiếu niên.
"Đợi chút." Bạch Ngộ Hoài mở cửa, lách người ra ngoài.
"Hôm nay chắc ai cũng mệt rồi, hai người về phòng trước đi, có chuyện gì chúng ta nói sau." Bạch Ngộ Hoài nhíu mày, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Cúp điện ảnh của Bạch Ngộ Hoài, đương nhiên không phải đồ chơi.
Chẳng cần diễn sâu cũng làm cho người khác cảm thấy tinh thần anh đang căng thẳng, rất cần được nghỉ ngơi.
Bọn lão Tào không dám quấy rầy nữa, lủi thủi trở về.
"Có phải có thứ tà uế nào đó, đang uy hiếp ảnh đế Bạch không?" Lão Tào nghĩ mãi vẫn không an tâm: "Hay chúng ta mời thầy pháp nhỉ?"
Quý Mạnh yên lặng một lúc, chợt nói: "E là còn trường hợp khác."
"Sao?"
"Người ở cùng anh Bạch không phải người trong tổ chương trình cũng không phải MC, mà là người từ bên ngoài tới."
Lão Tào lẩm bẩm: "Ai mà liều vậy? Có phải tên minh tinh lần trước đu bám ảnh đế Bạch ở thảm đỏ, sau đó hot luôn kia không?"
Quý Mạnh nghe nửa câu sau thì thấy hơi nhột, không nói thêm câu nào.
Lúc Bạch Ngộ Hoài đứng ngoài cửa nói chuyện, Kinh Tửu Tửu ở trong phòng chán đến mức nhắm cả mắt, thay đổi toàn bộ đèn chùm trên tầng hai.
Tròn thì đổi thành vuông, lớn thì thành nhỏ, đồng thành thủy tinh...
Bạch Ngộ Hoài đẩy cửa bước vào, Kinh Tửu Tửu choàng mở mắt.
Tầng hai có một bóng đèn chưa kịp đổi, "bụp" một tiếng rơi xuống đất vỡ tan tành, hai người lão Tào đi ngang qua mà hốt cả hền.
"Cái lâu đài cũ xì này, chắc lâu lắm rồi không ai tu sửa mà..." Lão Tào xoa ngực.
"Anh đi ngủ à?" Trên lầu, Kinh Tửu Tửu hỏi thăm Bạch Ngộ Hoài
Bạch Ngộ Hoài gật đầu, đi tới chỗ ghế sopha nằm xuống.
Kinh Tửu Tửu cũng không quạo mà tự chui vào trong chăn, còn nhỏ giọng: "Hình như tui mới nghe ai nói nhà tui cũ xì lâu rồi không sửa chữa..."
Kinh Tửu Tửu làm sao chịu nổi mấy lời complain vớ vẩn này được?
Cậu nhắm mắt sửa nhà.
"Chị Vân, chị nghe thấy tiếng gì không?" Khổng Tương Kỳ run run hỏi.
Để tránh tình trạng giống tối qua, Khổng Tương Kỳ ngủ cùng phòng với Vân Hinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!