Kinh Tửu Tửu che lỗ tai, nhỏ giọng hỏi: "Người chết rồi sao?"
Người nào chết?
Kinh Tửu Tửu tiếp tục hỏi: "Con quỷ đó ăn thịt người kia chưa á?"
"Chưa ăn." Lần này Bạch Ngộ Hoài đã biết cậu hỏi gì.
"Con quỷ kia đi chưa vậy?" Kinh Tửu Tửu lại hỏi.
"Chưa đi." Bạch Ngộ Hoài trả lời, còn tả kĩ càng: "Đang bò."
Kinh Tửu Tửu gớt nước mắt, van anh đừng có nói nữa.
Cậu không muốn làm mất tôn nghiêm của quỷ đâu:((
Bạch Ngộ Hoài cảm giác, thiếu niên trong ngực đang bám chặt người anh hơn.
Hiển nhiên là cậu đang sợ quéo lòng mề.
Bạch Ngộ Hoài mặc kệ Kinh Tửu Tửu chui vào ngực mình, vừa ôm cậu lên vừa đi đến mép giường lấy điều khiển tivi.
Ấn phím tắt.
Âm thanh u ám đột ngột biến mất.
Kinh Tửu Tửu: "Hở? Sao lại không còn tiếng nữa?"
Kinh Tửu Tửu càng nói càng thấy rợn tóc gáy: "Chẳng lẽ cô ta bò ra khỏi tivi rồi saoooo?"
Dứt lời, cậu vội vàng nhìn mặt Bạch Ngộ Hoài.
Vẫn lạnh lùng, nhưng hồng hào tràn đầy năng lượng.
Còn sống thật tốt.
Kinh Tửu Tửu thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Tôi tắt rồi." Bạch Ngộ Hoài nói.
Thì ra là thế! Kinh Tửu Tửu thở phào.
"Không sao đâu."
Kinh Tửu Tửu trên người anh tụt xuống.
Tửu Tửu lẩm bẩm, nghiêng đầu nói: "Cảm ơn."
"Đêm rồi sao còn xem phim kinh dị?" Giọng Bạch Ngộ Hoài vẫn lạnh như cũ.
Tửu Tửu đương nhiên không thể nói, mình xem phim là để học kĩ năng dọa anh sợ ỉa được, chẹp miệng: "Ở một mình cô đơn lắm."
Bạch Ngộ Hoài hờ hững hỏi: "Có thêm con quỷ thì cậu không cô đơn nữa à?"
Tửu Tửu tưởng tượng...! Nếu bên người có thêm một con quỷ thì...
Cậu liên tục lắc đầu.
Một lâu đài không thể có hai con quỷ được! Khum cần quỷ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!